yêu nhưng không nói ra

Báo cáo

191

11

Em lại lỡ say đắm nụ cười của chị rồi. Lại lỡ rơi vào lưới tình mà chị giăng, không sao mà thoát nổi. Không biết chị đã mở hộp quà em tặng chị lúc sinh nhật chưa, nhưng em mong chị đừng mở. Vì bây giờ chị đã lập gia đình đã có 1 người chồng tốt ở bên. Em đúng là 1 con khờ, mù quáng mà yêu rồi cuối cùng không thể quên được. Hộp quà em tặng chị ngày hôm đó là 1000 lời nhắn gửi bên trong 1000 còn hạc do tự tay em gấp. Nếu em bảo chị mở quà ngay lúc đó, đọc những lời nhắn nhủ thì có lẽ chị sẽ cho em 1 cơ hội được bảo vệ người con gái mà em yêu chứ? Nhưng tiếc là thời gian đâu thể đi ngược lại. Có lẽ cả cuộc đời này em chỉ có thể mà yêu chị, chỉ có thể mà giấu kín thứ tình cảm ngặt nghèo đó ở trong tim.

Bình luận

  • Trúc

    Đọc bài viết của bạn tự nhiên mình cũng chạnh lòng ghê. Mình kể bạn nghe về chuyện của mình một chút nhé. 5 năm trước mình có đi sinh hoạt đoàn, lúc đó chia nhóm sinh hoạt, trong nhóm mình có bé kia kém hơn hơn mình 3 tuổi. Kết thúc kỳ sinh hoạt thì bé có nói thích mình nhưng mình từ chối. Để rồi 5 năm sau gặp lại, chỉ đơn giản là vài buổi đi ăn sau những ngày không gặp mà hình như mình lại thích bé mất rồi. Nhưng cái khó là mình với bé không thể đến với nhau vì 1 số lý do, có thể là mình mặc cảm vì gia đình và độ tuổi, và cũng vì mình dành 1 thứ tình cảm cho bé quá an toàn nên mình không muốn lấy ra sử dụng (chính xác là mình bị nghiệp quật của 5 năm trước). Sợ lỡ mà không thành, mình lại mất đi mối quan hệ bạn bè với bé. Giờ thì mình đang cố thoát ra, cố gắng không suy nghĩ về bé nữa. Để bé đi tìm hạnh phúc của mình. Mình tin thời gian sẽ làm mình nguôi ngoai đi phần nào bởi mình sẽ cố gắng vùi đầu vào công việc lẫn việc học thật bận rộn. Trong thâm tâm mình nghĩ 1 ngày nào đó không xa gặp lại, bé sẽ khoe với mình những thành công mà bé có được và bên cạnh đó là có 1 người yêu bé thật lòng thay mình. Bạn cũng cố vượt qua giai đoạn này như mình vậy nhé. Cố lên......
  • L.K.Vân

    Rất muốn quên chị ấy, muốn đốt hết quà kỷ niệm của 2 đứa, muốn xoá sạch tất cả ảnh chụp chung nhưng k thể. Mà nếu có thể làm những việc này thì trái tim vẫn luôn hướng về 1 người, đầu óc vẫn luôn chỉ nghĩ về 1 người và lý trí chỉ cho phép yêu người con gái đấy. Duy nhất chị ấy.
  • Trúc

    Mình nói nè. Khoảng thời gian trước mình cũng giống như bạn. Mình cũng có ký ức về những buổi đi ăn uống cùng bé đó. Cũng có đồ bé đó tặng. Lúc mà mình xác định là không thể tiến tới được với bé thì mình cũng dằn vặt như bạn vậy á, có buồn, có khóc. Cái gì là hiện vật á, bạn hãy tập hợp lại và cất vào 1 chiếc hộp cất vào chỗ nào đó khuất tầm tay lẫn tầm nhìn. Còn những kỷ niệm và ký ức thì không thể cất như vậy được rồi. Nhưng tin mình đi, thời gian đầu bạn sẽ thấy mệt khi phải quên 1 người mà bạn đã dốc hết tâm can này để thương. Nhưng thời gian sau, công việc lẫn các mối quan hệ khác sẽ làm bạn loay hoay bận rộn và bạn sẽ quên lúc nào không hay. Nhưng nói nè, cất cái hộp hiện vật ấy á, nhất định có nhớ cũng không được lấy ra ngắm nghía nha. Hãy cất nó vào và đừng lấy ra. Thời gian sau, khi đã quên hoàn toàn thì bạn cũng sẽ dần quên sự hiện diện của chiếc hộp đó. Sẽ có lúc nào đó trong tương lai, khi mà cuộc sống của bạn bước sang trang mới, lúc dọn dẹp lại và nhìn thấy chiếc hộp, bạn sẽ nhìn nhận với 1 cảm xúc khác. Đôi lời nhắn gửi đến bạn tuy có hơi dài dòng nhưng minh mong bạn mau chóng vượt qua nhé...
  • KTT

    cảm ơn những lời an ủi của bạn, nhưng thật sự mình đang rất đau khổ, biết là đau vì 1ng k yêu mình là rất khờ, rất ngốc nhưng chẳng còn cách nào khác. Ngoài giờ làm mình đã cố chơi thể thao, đọc sách hay thậm chí là học võ nhưng ở đâu cũng là hình bóng ng con gái ấy. Ngay cả trong mơ, mình cũng mơ về kỉ niệm của 2 đứa. Tồi tệ hơn, bố mẹ đang giục mình kiếm người yêu. Rồi bắt mình đi xem mắt hết người này đến người kia. Cũng có lần 2 mẹ con cãi nhau vì chuyện lập g.đình rồi sinh con đẻ cái. Đúng là "Mây đen kéo đến chứ trời không mưa/ Người chỉ cảm động chứ người không thương" . mình thất bại và ngu ngốc trước thứ tình cảm đáng lẽ k nên tồn tại.
  • Trúc

    @KTT. Mình đọc qua thì thấy bạn không ổn 1 tẹo nào cả. Những lần trước bạn đã an ủi mình và mình ổn hơn 1 chút. Lần này là tới lượt mình nhé, đừng mạnh mẽ nữa KTT à, ai rồi cũng sẽ những lúc yếu lòng nhiều tâm sự như lúc này vì chẳng ai là thần tiên mà chỉ vui hay tự huyễn hoặc là mình đã đau khổ nhiều rồi chai lì cảm xúc cả. Như mình đã từng chia sẻ, người luôn khuyên người khác vượt qua thì luôn là kẻ không thể cứu vãn mình trong chính câu chuyện của mình. Cách bạn quên đi người không thương bạn cũng khá giống với mình. Cứ nghĩ là vùi đầu vào công việc rồi thì khiến cho bản thân này bận rộn thì 1 thời gian sau sẽ quên. Nhưng đó là ban ngày, chớ còn về đêm khi mọi thứ đã tĩnh lặng, bạn không còn bận rộn nữa. Mệt mỏi nhưng chẳng thể ngủ ngay vì lòng còn vương vấn nhiều mà không thể giải toả chúng và thế là nỗi nhớ kỷ niệm về bạn ấy lại xuất hiện. Mình đồng cảm cùng bạn, chuyện đó cũng khách quan thôi, vì mình chẳng thể làm gì để ngăn cảm xúc của mình lại và chẳng có thứ thuốc nào để làm mình mất đi ký ức không vui đó. Nhưng mình mong bạn cũng như giai đoạn này mình cũng vậy thì sẽ mau chóng vượt qua cái thứ cảm xúc tồi tệ này. Còn về phía gia đình thì cũng không thể trách người lớn được, vì ba mẹ nào cũng muốn nhìn con cái yên bề gia thất thì mới yên tâm. Nhưng những lúc bạn và gia đình nóng thì đừng ai nói với ai, như vậy sẽ gây tranh cãi. Bạn lựa 1 lúc nào đó, suy nghĩ và tìm những lời lẽ phù hợp và nói cho ba hoặc mẹ (người mà bạn cảm thấy có thể thấu hiểu, lắng nghe bạn nhất). Để giải thích rằng là nếu cưới 1 người mà hợp ý ba mẹ nhưng không hợp với bạn thì cả đời này, bạn sẽ không hạnh phúc ra sao. Mình nghĩ người lớn giục cưới vậy thôi, chớ mà nếu nghe hết những lời tâm tình nỗi lòng từ bạn thì biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Quan trọng là cách bạn nói khiến người lớn an lòng thôi. Mình lại dài dòng nữa rồi, nhưng mình nghĩ sao nói vậy. Mình mong sự dài dòng của mình sẽ giúp bạn vượt qua chuyện tình cảm cũng như thuyết phục gia đình. Chúc bạn mau chóng vượt qua, cảm ơn vì đọc đến hết...
  • KTT

    đúng thật.. lâu nay đi khuyên răn, an ủi ng khác. Mình quên mất bản thân cũng có cảm xúc, cũng biết đau. Như mọi lần mình sẽ đều vui vẻ, cố gắng suy nghĩ tích cực rồi vượt qua..nhưng lần này mọi chuyện thật tồi tệ ^^ Dẫu sao cũng cảm ơn bạn.
  • Trúc

    Đúng vậy. Bên trong mỗi người luôn có nỗi niềm chất chứa nhiều cảm xúc tùy vào mỗi thời điểm mà cảm xúc vui buồn nhiều hay ít. Hãy tự hỏi bản thân mình và tự xoa dịu cho chính cảm xúc của mình nhé KTT. Đừng chỉ lo cho người ướt áo rồi quay đi ngoảnh lại bạn mới là người ướt lòng. Chỉ khi bạn ổn, bạn mới lan toả được năng lượng tích cực đó cho những người xung quanh. Chỉ khi bạn bình tâm thì bạn sẽ có nhiều ngôn từ lời lẽ chọn lọc để thuyết phục ba mẹ an lòng về mình. Chúc KTT sớm vượt qua nhé. Nếu bạn có nỗi niềm hãy chia sẻ lên đây và mình cũng vậy. Ngoài kia chẳng ai có thể hiểu hết tâm tư của chúng ta. Thì có lẽ blog này là nơi tập hợp những kẻ cô đơn mà chẳng biết trải lòng chia sẻ nổi niềm cùng ai.
  • KTT

    ^^ Cố gắng quên người mình thương là điều không thể. Vì vậy mình vẫn sẽ giữ họ ở trong tim nhưng sẽ k quá ngốc để câu chuyện đó ảnh hưởng đến cảm xúc hay lý trí 1 lần nữa. Cô ấy sẽ là kỉ niệm đẹp mà mình còn giữ lại. Có thể tương lai sẽ k yêu 1 ai nữa. Trái tim khép lại với mối tình đơn phương. Cuộc sống độc thân cũng tốt, chẳng phải đau vì những lần yêu khờ khạo.
  • Trúc

    ^^ Chắc mình cũng như bạn. Người ta từng là 1 góc ký ức của mình mà, nói quên sao dễ dàng vậy được. Chỉ là mình sẽ bình thường mối quan hệ này. Có thể lúc nào đó mình và bé đó lại đi ăn uống như mối quan hệ bình thường lâu ngày không gặp. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn so với việc cố quên.
  • Rin

    yêu đơn phương đau lòng đến vậy sao
  • Trúc

    @Rin. Ừmk đau lắm bạn. Nhớ nhau vốn dĩ là việc của hai người yêu nhau. Còn giữa mối quan hệ tình cảm đơn phương chỉ là việc của 1 người. Chìm trong mối quan hệ ấy cũng giống như nghe 1 bản nhạc hay mà điện thoại thì gần hết pin, chẳng thể nào biết nó sẽ bất ngờ dừng lại ở đoạn nào của bài hát. Còn điều gì đau lòng hơn việc phải nuôi dưỡng 1 thứ tình cảm 1 chiều, nó nửa vời mà chính mình cũng không biết nó sẽ tới đâu. Tưởng gần mà lại xa, tưởng xa mà hoá ra nó ở ngay trước mắt. Một lời nói ra hoặc đặt tên cho danh phận mình đứng chung với người ta cũng không có. Phải chi nói ra rồi, được thì mình yêu nhau, không thì quên hết mà quay về vạch xuất phát đứng yên mãi ở đấy. Đằng này mọi thứ cứ mông lung đến đáng sợ, xác xuất chỉ là 50/50 mà lòng mãi canh cánh lo sợ sẽ nhận về phần mất nhiều hơn phần được. Thành ra cứ đấu tranh tư tưởng mãi thôi, bao lần hạ quyết tâm nhưng lại chùn bước. Một mối quan hệ lấp lửng cứ chông chênh với bao điều lấp lửng. Lúc buồn sẽ ngồi cạnh nhau nghe người kia dốc hết tâm sự, lúc vui nhìn họ cười thôi cũng thấy lòng mình ngập nắng. Chỉ tới khi 1 mình, mới thật sự nghe rõ tiếng lòng mình nặng trĩu đến cỡ nào, Được quan tâm nhưng ko được quyền kiểm soát. Được dành tình cảm nhưng không được quyền ghen tuông. Được bên nhau nhưng không có danh phận cụ thể. Đôi khi ta thương 1 người thì ta thường chịu thiệt thòi và hy sinh, lùi về phía sau, nén đau 1 xíu chỉ để thấy người mình thương hạnh phúc.
Tải ứng dụng