xin lỗi

Báo cáo

187

5

Hôm qua, tôi nhận được tin người bạn thân của mình tự sát. Có lẽ chúng ta, đời đời kiếp kiếp, mãi chẳng thể sống tốt cho cuộc đời chính mình. Nụ cười bất động của bạn trên di ảnh trắng đen làm tôi cảm thấy chạnh lòng. Bố mẹ quỳ gối trước thi thể lạnh ngắt, mặt mày tím tái của cô ấy, để rồi khóc, để rồi mà rằng "m bất hiếu, m chưa trả hết bao công lao dưỡng dục của tao". Vì là bạn thân nên chúng tôi không ngại trao đổi nick face, tôi muốn biết tại sao cô ấy mất? Cô ấy luôn vui vẻ, tươi cười với mọi người, cũng chưa từng than phiền hay buồn lòng với ai. Nhưng cách cô ấy mỉm cười không phải là tự nhiên mà là do 1 căn bệnh tôi mới tìm hiểu sau khi cô ấy mất, đó là chứng "trầm cảm cười". Thoạt đầu nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lâu dần, bệnh trở nặng không có sự can thiệp của bs tâm lý hay sự quan tâm, chăm sóc của người thân sẽ khiến người mắc bệnh mất ý thức, tuyệt vọng tìm đến cái chết. Tôi càng đọc, tôi càng sợ rồi càng hận bản thân. Hận vì sao tôi không biết chuyện này sớm, hận là vì nụ cười của cô ấy tự nhiên đến nỗi lầm tưởng rằng cô ấy đang vui. Tôi có mở những đoạn tin nhắn cô nhắn gửi mọi người, nó vẫn rất bình thường cho tới khi tôi vào dòng tin nhắn cô ấy tự gửi cho chính mình. "Luôn luôn vui vẻ không phải là 1 loại tính cách, cũng không phải bản thân đang rất vui càng không thể là hạnh phúc, đó là 1 loại năng lực hay 1 hành động tôi tự biên tự diễn. Tại sao tôi luôn phải cười trong khi bản thân đang rất tệ? Miệng tôi đã rất đau và nhức mỏi, có thể nghe thấy tiếng xương hàm kêu răng rắc." Đó là những tiếng lòng cô không thể nói mà tự viết ra gửi cho chính mình. Điều này vẫn chưa là gì cho tới khi tôi đọc đến đoạn... "Mẹ ơi con đau lắm, cha ơi con mệt lắm, làm tròn bổn phận của 1 người con khó đến vậy sao? Cha mẹ cãi nhau, đem áp lực từ công ty, đem muộn phiền từ xã hội rộng lớn rồi quẳng hết lên người con như thể con là vật đỡ cho mọi người. Con cũng buồn, cũng có áp lực, gánh lo của riêng mình nhưng chẳng biết ném hết cho ai, rồi cũng tự 1 mình ôm lấy. Ngay lúc này đây, nếu như có 1 con dao, con sẽ rạch thật nhiều phát vào tay, nếu con có sợi dây thừng, con sẽ treo cổ mình vào đấy để cổ hằn vết thương rồi mọi người sẽ thương cảm, nếu con có 1 lọ thuốc ngủ, con sẽ uống hết, ngủ li bì để mọi người cảm động rồi khóc. Chỉ là 1 lần được quan tâm, có phải hành hạ cái thân này con cũng không sợ." Và còn rất nhiều dòng tâm sự, của những tháng ngày mà cô ấy phải trải qua nhưng tôi chẳng tiện nói ra. Có lẽ cái chết của cô, cũng chỉ có 1 mình tôi biết lý do, vốn cha mẹ cô ấy cũng không quan tâm, ngay cả khi cô đã mất, họ cũng than trách chứ không cảm thấy mình tội lỗi.

Bình luận

  • Huyền Trang

    Xin chia buồn với bạn nhé nhưng mà cho mình hỏi bạn đó có phải tên Thư k?
  • KTT

    chia buồn với bạn và gia đình bạn ấy nhé. Bạn đó tên Thư hả bạn
  • Trọng

    Chia buồn với bạn mình bị như bạn vậy đó
  • Kiều Oanh

    Cảm ơn mn. Đúng là bạn ấy tên Thư nhưng tại sao mn lại biết, bạn cũng là người quen của mấy bạn ấy ak?
  • Huyền Trang

    Bạn ấy có từng đăng blog 'tôi đứng giữa ranh giới sinh-tử" ở phía dưới ấy bạn. Nhưng không chắc có phải là Thư mà bạn nói không, bạn ấy hình như cũng trầm cảm và cũng có 1 ng bạn thân, cũng không được g.đ quan tâm. Mình thấy trùng hợp nên hỏi
Tải ứng dụng