Tôi như đứng giữa ranh giới sinh-tử

Báo cáo

186

19

Cuộc sống của tôi bây giờ bế tắc lắm. Tôi chỉ viết lên đây để thấy nhẹ lòng hơn hoặc có thể vết thương chẳng thuyên giảm. Tôi cũng không cần lời khuyên từ mọi người vì nó không có tác dụng tác động lên tâm thức của tôi. Tôi đã hơn 3 lần đi gặp bác sĩ tâm lý, họ đơn giản chỉ đưa ra vài 3 lời khuyên, lời an ủi nhàm chán, tìm đủ mọi cách thôi miên ý trí, đưa tôi vào giấc ngủ để chữa lạnh những tổn thương bên trong. Nhưng kết quả tồi tệ, chỉ khiến bản thân tôi mệt mỏi thêm. Tôi mua cả đống thuốc "thuốc an thần, thuốc rối loạn lo âu, thuốc ngủ hay thậm chỉ thuốc chữa bệnh trầm cảm". Tôi uống cả tá thuốc vào người nhưng chỉ mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, sau giấc ngủ mệt mỏi, tôi vẫn tiếp tục đấu tranh tư tưởng, tôi cố gắng tập cười trước gương nhưng nụ cười giả tạo đó khiên tôi khiếp sợ. Tâm lý tôi lúc này đây hoảng loạn, căn bệnh sẽ rong ruổi tôi đến bao giờ? Có lẽ cái chết cũng sẽ đến , chỉ là sớm muộn.

Bình luận

  • Chia sẽ

    Cố gắng lên nhen bạn, bạn tự hỏi bản thân mình là bạn khi mất thì ai sẽ buồn nhất?. Và tại sao bạn rơi vào hoàn cảnh này?. Khi sinh ra tới giờ bạn có lo lắng cho cha mẹ mình chưa?. Nếu trả lời được bạn sẽ vượt qua nó.
  • Thư

    Thậm chí bố mẹ, người thân, không 1 ai quan tâm. Đến việc chữa lành tâm lý cũng tự 1 mình tôi đi thì khi tôi chết cũng sẽ mờ nhạt như vậy. Có quá nhiều thứ tôi muốn than thở nhưng k muốn cho ai nghe, tôi muốn nói ra nhưng sợ mình sẽ khóc. Tôi chẳng biết tôi là thứ gì trên đời.
  • Heli

    Bạn cứ xem đây là 1 thử thách cuộc sống dành cho bạn, bạn cố gắng phải vượt qua nó. Đừng bao giờ nghĩ tới chết gì nó làm con người mình yếu đuối. mà khi bạn chết rồi thì qua thế giới bên kia bạn có thoải mái không?. Hay gặp lại vấn về này rồi bạn sẽ đi về đâu?.
  • Thư

    Nếu như tôi cố gắng vượt qua được, tôi đâu phải đi gặp bs tâm lý, cũng sẽ không phụ thuộc vào thuốc an thần. Tôi không biết thế giới bên kia đáng sợ như nào nhưng hiện tại mọi thứ ở nơi này khiến tôi phát điên. Thử thách này có phải quá khó không? Tôi thà để bản thân bị ốm, bị bệnh về cơ thể còn hơn phải mắc đủ thứ bệnh về tâm lý, rối loạn lưỡng cực,.. Tôi cũng ước được như mọi người, vui vẻ mà sống nhưng điều đó với tôi thật xa xỉ. Cảm ơn những lời tâm sự của bạn, bạn thật tốt bụng khi dành thời gian nói chuyện với 1 người như tôi. Trước giờ chưa có ai kiên nhẫn nói chuyện với tôi quá 3 câu.
  • Heli

    Bảng chất con người là tốt, nhưng có khi họ sợ bị ảnh hưởng thôi. Cho bạn cứ chia sẽ ra cho thoải mái. không người này thì người kia sẽ chia sẽ cùng bạn.
  • Thư

    Bạn đã bao giờ.. cảm thấy mình đáng thương đến nỗi, bạn cầm con dao đứng trước mặt bố mẹ.. và định đâm chính mình nhưng họ không cản, họ bảo "m cứ việc giết chết bản thân" chưa? Và bạn có thấy mình cô độc tới mức, vừa bị xe đâm nhưng bọn họ đứng đấy cười còn mình tự lên xe, đưa bản thân tới bệnh viện để cấp cứu? Bố mẹ mình "quan tâm" mình tới mức họ thà bỏ mình chứ không bỏ công việc. Mình ở trong bệnh viện, trong khoa hồi sức, tự mình đi mua đồ ăn, tự mình sinh hoạt, tự bản thân đóng tiền viện phí rồi tự bản thân leo lên xe trở về nhà. Mình rất muốn có người tâm sự, nhưng đến lúc nói chuyện với đứa bạn mà mình coi trọng nhất, nó cũng bỏ ngoài tai những lời mình nói.. nó cho rằng, đó là chuyện bình thường và mất thời gian khi nghe bản thân mình kể lể. Mình biết bạn đọc những dòng chữ này, bạn cũng cảm thấy mệt và phiền phức nhưng mình chỉ muốn viết ra đây.
  • Trúc

    @Thư. Hơn ai hết tôi biết bạn có nhiều nỗi buồn và tâm sự. Vì cái mình có nhiều mình mới cho người khác được. Bạn đừng tự làm mình tổn thương nữa. Nếu ba mẹ, bạn bè không ai muốn nghe bạn thì bạn cứ viết lên đây. Sẽ có nhiều người cùng bạn chia sẻ. Cùng lắng nghe câu chuyện của bạn, tôi tin chắc bạn sẽ không cô đơn đâu. Tại sao lại nghĩ mình cô đơn nhất chứ??? Không đâu Thư à. Mỗi ngày vẫn còn được ở nhà, ăn uống đủ bữa, mặc ấm, có cái cơ bản của 1 con người nghĩa là bạn đang hạnh phúc hơn rất nhiều người ngoài đường rồi. Nếu phải khóc để thấy tâm trạng mình ổn hơn thì cứ khóc, đừng cố ém vào bên trong rồi bản thân lại thấy mệt mỏi nhiều hơn. Trong đầu bạn nghĩ gì thì lấy giấy bút ghi ra sẽ thấy nhẹ hơn. đừng để suy nghĩ trong đầu rồi lại đấu tranh tư tưởng tìm cách giải quyết. Cứ chia sẻ lên đây nhé. Rồi mỗi người 1 câu chia sẻ động viên. Bạn đọc những điều tích cực sẽ thấy ổn hơn. Chúc bạn mau chống vượt qua....
  • Thư

    Khi mà người thân nhất với bạn lại chẳng yêu thương bạn như những gì bạn mong đợi, khi phải khổ sở vật lộn với những thứ chẳng đâu vào đâu, khi bản thân mệt mỏi đến mức 1 ngày 24h thì cả 24h đều suy nghĩ đến cái chết. Khi phải đối mặt với đủ thứ chuyện to nhỏ ngoài kia, khi đau khổ chỉ muốn có 1 ai đó cho mình cái ôm hay những lời động viên từ bố mẹ nhưng nhận lại được là sự thờ ơ, vô cảm. Họ bắt mình sống lãnh đạm. Sẽ không ai hiểu được cảm giác muốn chết của 1 kẻ tuyệt vọng. Bản thân mình đã tìm đến cái chết 2 lần nhưng không thành. Họ không muốn mình sống cũng không muốn mình chết.
  • Trúc

    @Thư nè. Bạn có nghĩ là bạn đang tự làm khổ mình không. Đúng là ba mẹ sinh mình ra thì việc mưu cầu tình yêu thương từ ba mẹ là điều đương nhiên. Nhưng nếu mình không nhận được điều đó thì cũng đừng oán trách họ. Bạn hãy tự tạo niềm vui, sự an ủi cho chính mình. Khi bạn có năng lượng tích cực thì tự khắc mọi thứ xung quanh, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng đón nhận hơn. Hãy nhìn mọi người với ánh mắt vị tha hơn, đơn giản là "cuộc sống này là của tui, ừk thì tui sẽ sống sao cho bản thân tui thấy ổn. Ai thương tui thì tui đáp lại, còn không thì tui sẽ tự thương chính bản thân mình". Nghĩ vậy thì tự bạn sẽ tự chữa lành vết thương cho chính mình. Mình cũng sống không có tình yêu thương của mẹ, ba mình sống sờ sờ ở đấy mà mình chẳng thể chạy đến ôm ba. Nhưng mình chẳng thể thay đổi điều đó, nên mình xem nó như 1 phần cuộc sống của mình như việc mỗi ngày phải hít thở. Bạn cũng cố gắng nha Thư, đừng suy nghĩ những điều tiêu cực nữa. Bạn hãy tự tìm niềm vui cho chính cuộc sống của mình. Như mình cảm thấy, mỗi lần tâm trạng mình tệ hại đến đâu nhưng chỉ cần xem mấy cái clip ngắn hài hài, hay xem 1 tập phim sitcom. Hay mình đọc sách mà có câu nào hay mà động lực á, mình thường lưu vào sổ tay, mỗi lần tâm trạng đi xuống mình sẽ lấy ra xem để nạp lại năng lượng để làm động lực. Mình không bắt bạn phải làm như mình thì sẽ vui. Vì mỗi người mỗi khác. Nhưng cốt ý chung quy lại, mình muốn bạn suy nghĩ xem mình thích gì và hãy tự tạo niềm vui cho mình. Bạn có nghĩ là khi bạn thay đổi theo chiều hướng ổn hơn 1 chút so với bây giờ thì những mối quan hệ xung quanh bạn cũng sẽ có sự thay đổi không??? Đôi khi mình nghĩ sao người ta không thương mình. Nhưng cùng ở 1 vị trí sẽ có nhiều góc nhìn khác nhau. Thế sao Thư lại cứ khăng khăng nhìn mãi 1 phía tiêu cực. Trong khi cầu vồng, ánh mặt trời đang ở hướng khác. Mình chúc thư sẽ ổn hơn nhé. Cảm ơn vì đọc hết.
  • KTT

    @Thư : Bạn Trúc đã nói hết ý mình rồi, mọi người ở đây ai cũng đều tổn thương và chỉ muốn an ủi, đưa ra lời khuyên cho người khác. Bạn đang mắc chứng trầm cảm nặng à?
  • Thư

    Tôi đã dùng đủ thứ thuốc rồi nhưng bệnh chẳng hề giảm đi, cũng đã điều trị tâm lý rồi nhưng k khỏi. Hết cách rồi
  • bình yên

    tôi rất cảm thông với bạn ,vi tôi gần như cũng đang trong hoàn cảnh giống bạn , hình như tôi cũng đang dần bị trầm cảm ,đã cố gắng gượng để thoát mà tôi chỉ nghĩ đến vấn đề tiêu cực ,
  • bunbun90

    co ai ko
  • Yeu ban

    Thế giới rộng lớn mà, còn tui nèee. Tui cũng đang áp lực lắm :( nhưng tôi có trái tim, tôi yêu tất cả, và năng lượng yêu thương đấy là thứ duy nhất giúp tôi sống đến giờ. Tôi vẫn sống để lắng nghe, chia sẻ với bạn ❤️
  • buồn

    chào
  • Hengry

    Bạn còn ở đây không? Mình lướt ở phía trên có 1 bạn nói bạn thân mất và người ấy tên Thư
  • người ẩn danh

    thực sự thì nếu bạn muốn chết thì mình nghĩ bạn nên đi về phía tâm dịch, giúp đỡ những người đang cần bạn giúp, và xem những gì họ trải qua. nếu sợ bị lây thì bạn vẫn còn sợ chết. ah mà nếu vẫn còn muốn chết thì mình khuyên bạn nên đến những bệnh viện có nhũngw người bị ung thư, đang hoá trị và xạ trị, họ đang dành giật từng giây phút một với tử thần. trầm cảm là căn bệnh của sự ích kỉ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân. cõi trần chỉ là cõi tạm thôi bạn ah, chết ko hẳn là hết. hãy sống cho đúng nghĩa của cuộc sống. nếu cảm thấy bản thân mình không được yêu thương, thì hãy đem tình yêu thương của bản thân bạn trao cho những người đang cần được yêu thương, cần được chia sẻ đi, vì cho đi thì mới nhận lại, mình tin bạn sẽ nhận ra giá trị của cuộc sống.
  • người ẩn danh

    vì cho đi thì mới nhận lại, hãy trân trọng cuộc sống. chúc bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời
  • KTT

    @người ẩn danh _ nếu đúng như những j mấy bạn kia cmt thì hình như bạn viết ra tus này đã mất. Và mình cũng từng bước vào giai đoạn trầm cảm nhưng chỉ là trầm cảm vừa chứ k phải nặng. Nếu đúng như bạn nói "trầm cảm là 1 căn bệnh ích kỉ chỉ bt nghĩ tới cảm xúc của bản thân thì bạn nên xem lại và nên tìm hiểu thật nhiều luồng thông tin qua báo, sách về tâm lý". Những ng mắc bệnh này đa số k còn cảm giác sợ chết, họ rơi vào trạng thái như vô thức, k bt 1 chuyện j. Đôi khi cảm xúc lấn át và dẫn đến những hành động tự hại bản thân. Nếu như bạn nói cứ cho đi thì sẽ nhận lại, mình k phủ nhận rằng ý kiến của bạn là sai nhưng tuỳ trường hợp. K phải lúc nào bản thân cho đi r cũng đc người khác cho lại, đôi khi là bị lợi dụng lòng tốt quá mức. Chính vì k có 1 ai ở bên cạnh, k 1 ai đồng lòng sẻ chia hay lắng nghe, họ mới rơi vào tình trạng xấu như thế. Bản thân mình lúc chưa trị liệu thì đêm nào, ngày nào cũng khóc, mình sợ tiếng khóc của mình làm phiền tới người khác nên chỉ dám khóc khi ở 1 mình hay 1 nơi thật yên tĩnh. Đấy k phải là mình vẫn còn bt nghĩ tới cảm xúc của ng khác hay sao? và mìh nghĩ bạn đó cx thế. Đến cuối cùng mình chỉ muốn khẳng định "trầm cảm không phải là căn bệnh của sự ích kỉ, cũng không phải chỉ bt nghĩ tới cảm xúc của bản thân.. mà là đã từng có tháng ngày nghĩ cho người khác mà quên mất việc mình cx tồn tại". Chỉ khi chúng ta là họ và họ là chúng ta thì mới hiểu được những thứ từng trải qua nó tồi tệ đến thế nào. Có thể bạn muốn khuyên thật lòng và cứu rỗi lại ý chí muốn sống của ng khác nhưng đây chỉ là những j bạn cảm nhận và muốn nói ra chứ chưa từng ở vị trí của họ. Nếu như còn 1 chút lạc quan, người trầm cảm đã k để vùng trời xám xịt nhuộm thêm màu u tối lên các vì sao.
Tải ứng dụng