Tôi như đứng giữa ranh giới sinh-tử
Báo cáo186
19
Cuộc sống của tôi bây giờ bế tắc lắm. Tôi chỉ viết lên đây để thấy nhẹ lòng hơn hoặc có thể vết thương chẳng thuyên giảm. Tôi cũng không cần lời khuyên từ mọi người vì nó không có tác dụng tác động lên tâm thức của tôi. Tôi đã hơn 3 lần đi gặp bác sĩ tâm lý, họ đơn giản chỉ đưa ra vài 3 lời khuyên, lời an ủi nhàm chán, tìm đủ mọi cách thôi miên ý trí, đưa tôi vào giấc ngủ để chữa lạnh những tổn thương bên trong. Nhưng kết quả tồi tệ, chỉ khiến bản thân tôi mệt mỏi thêm. Tôi mua cả đống thuốc "thuốc an thần, thuốc rối loạn lo âu, thuốc ngủ hay thậm chỉ thuốc chữa bệnh trầm cảm". Tôi uống cả tá thuốc vào người nhưng chỉ mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, sau giấc ngủ mệt mỏi, tôi vẫn tiếp tục đấu tranh tư tưởng, tôi cố gắng tập cười trước gương nhưng nụ cười giả tạo đó khiên tôi khiếp sợ. Tâm lý tôi lúc này đây hoảng loạn, căn bệnh sẽ rong ruổi tôi đến bao giờ? Có lẽ cái chết cũng sẽ đến , chỉ là sớm muộn.
Chia sẽ
Thư
Heli
Thư
Heli
Thư
Trúc
Thư
Trúc
KTT
Thư
bình yên
bunbun90
Yeu ban
buồn
Hengry
người ẩn danh
người ẩn danh
KTT