Tôi mệt rồi
Báo cáo311
7
Vẫn chỉ là một đứa trẻ còn ngồi trên ghế nhà trường, tại sao tôi phải chịu đựng những điều này?
Từ nhỏ sống với bà nội không có bố mẹ bên cạnh. Cứ bình bình ổn ổn sống như thế 15 năm, họ đón tôi sang nước ngoài với họ, để giờ đây tôi phải chịu đựng tất cả mọi thứ.
Đã lâu lắm rồi, tôi không còn gọi người phụ nữ đó là "mẹ". Bà ấy nói "đáng lẽ tao phải bóp cổ mày chết từ lúc mới đẻ", "cái loại như mày sống chỉ làm tao ngứa mắt".
Tôi đã làm gì để phải chịu đựng những điều này? Phải chăng không nuôi tôi từ nhỏ nên không có tình cảm với tôi?
Mỗi ngày đều bị chì chiết đay nghiến.
Bố tôi nói khi nào có chuyến bay sẽ cho tôi trở về. Tôi đợi, cũng đã hơn 1 năm rồi. Ảnh hưởng của dịch bệnh khiến tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi... chờ đợi trong tuyệt vọng.
Mỗi ngày mở mắt ra đều là như vậy. Mỗi ngày đều chỉ muốn ở trường, không muốn quay lại nơi này.
Tôi quá mệt mỏi rồi...
vvn
mun
mun
hà
vivian
Cá