tôi không biết phải làm gì

Báo cáo

287

3

Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những năm học cấp 3 Tôi crush một cô bé cùng lớp. Cô ấy rất xinh xắn, không quá cao và thân hình cân đối, gương mặt tròn cute với chiếc kính cận và đặc biệt điệu cười híp mắt và lộ răng khểnh cực dễ thương. Còn tôi chỉ là 1 thằng bình thường, ngoại hình không có gì đặc biệt, điều tôi tự tin duy nhất là lực học rất tốt của mình. Ngay từ lúc mới vào đầu năm học, crush của tôi đã thu hút rất nhiều đứa con trai khác trong lớp. Tôi quá tự ti vào bản thân nên chẳng dám mơ. May mắn cho tôi là nhờ vào lực học và tính cách hoà đồng hay giúp đỡ các bạn nên tôi và cô ấy nhanh chóng thân với nhau hơn. Vài tháng đầu năm học too và cô ấy thường xuyên đi cùng nhau, từ lúc ra chơi đến khi đi học thêm hay lúc dắt xe đi về, tôi luôn tìm cách để "tiện đường" và "trùng hợp" với cô ấy. Khoảng thời gian này thực sự hạnh phúc với tôi. Một thằng từ bé chỉ lo học như tôi đã biết yêu, biết nhớ nhung ai đó. Hình ảnh cô ấy nhìn tôi cười thực sự đã in đậm trong tâm trí tôi chưa bao giờ phai nhoà. Cô gái đáng yêu hay cười. Khi ở lớp tôi hay tự ti về việc mình dễ đổ mồ hôi nhưng cô ấy lại không có vẻ ghê tôi mà lại hay xuống chỗ tôi nói chuyện lúc ra chơi, thậm trí chỉ cần bất chợt nhìn nhau trong lớp, chúng tôi lại cười và khẩu miệng nói ra từ "...béo" và đáp lại "mày béo ấy".....cứ thế tới khi cô ấy dừng hoặc ai đó nhìn. Khi học thêm toán tôi được ngồi cùng cô ấy, lần đầu tiên ngồi cạnh, tôi vui đến phát điên và không thể nào học được, chỉ tập trung tận hưởng cảm giác hạnh phúc và hương thơm của cô ấy, có lẽ là một loại nước hoa nào đó hoặc đơn giản là nước xả vải nhưng với tôi là mùi hương thơm nhất trong cuộc đời..... Thời gian vui vẻ đó không kéo dài lâu. Đến một ngày, hôm đó là chủ nhật, tôi và cô ấy đi học thêm, chúng tôi ngồi cạnh nhau rất vui thì có một cậu bạn khác lần đầu đến lớp học thêm. Cậu này cùng lớp chúng tôi ở trường, cậu ấy cũng thích crush của tôi. Vừa đến lớp học thêm cậu ấy muốn ngồi cùng chúng tôi, crush của tôi không muốn và bảo cậu ấy xuống bàn dưới. Nhưng vì thầy sắp dạy, bàn dưới lại bị hỏng nên tôi bảo cô ấy để cậu bạn này ngồi cùng hôm nay. Lòng tốt của tôi đã khiến tôi ân hận mãi sau này. Từ hôm đó cậu ấy ngồi bàn cùng và không có ý định rời đi, thậm trí sau đó cố gắng tách tôi và crush ra. Chỉ sau một thời gian tôi và crush đã ít thân thiêts dần. Bản thân tôi thực sự không thể làm gì khác vì vốn dĩ đã không tự tin trong khi cậu bạn kia có ngoại hình tốt hơn. Tôi cảm thấy bản thân chẳng còn chút cơ hội, sau đó tôi quay lại tập trung cho việc học. Sau một thời gian tôi thấy crush của tôi không còn chơi cùng cậu bạn kia mà chuyển sang một cậu bạn khác và sau đó vài bạn nữa. Tất cả đều kém tôi về lực học nhưng đều hơn tôi về ngoại hình. Tôi rất yêu cô ấy nhưng không thể nào làm gì khác ngoài vài lần giả vờ nhờ cô ấy chỉ bài hay mượn sách để nói chuyện một chút. Tin nhắn của tôi bị cô ấy bơ dần. Quá tuyệt vọng tôi thật sự sụp đổ với suy nghĩ sẽ chẳng thể quay lại quãng thời gian hạnh phúc kia. Rồi cũng tới lúc chúng tôi lên lớp 12, lúc này tôi được biết cô ấy vốn dĩ đã có người yêu từ khi mới vào cấp 3. Thật sự tôi chẳng quan tâm vì tôi yêu đơn phương và chưa bao giờ dám nghĩ bản thân có thể được cô ấy yêu lại. Tình yêu của tôi lớn dần, lần đầu tiên tôi dám ngược ý kiến gia đình để có thể thêm thời gian gần cô ấy hơn một chút. Gia đình tôi muốn tôi theo học khối A để vào ngành kinh tế vì đã có sắp xếp sẵn về công việc. Nhưng tôi lại chọn học khối B vì đơn giản là cô ấy học. Đây là điều nhiều người dám làm nhưng đó là chuyện lớn đối với 1 đứa mọt sách và có sắp xếp công việc sẵn như tôi. Thật sự với tôi được nhìn thấy cô ấy cười đã là quá hạnh phúc cho ngày hôm đó. Thậm trí thằng mọt sách là tôi còn suýt đánh nhau vì tôi không cho phép người khác xúc phạm cô ấy. Lớp 12 bất ổn của tôi cũng dần kết thúc. Rồi tới khi lên đại học, cô ấy công khai chia tay người yêu, tôi có thấy hi vọng nhưng vẫn có quá nhiều sự tự ti về ngoại hình. Quan trọng nhất tôi không chỉ sợ cô ấy từ chối mà còn sợ cô ấy đồng ý. Sợ rằng nếu yêu nhau chắc cô ấy sẽ tự ti khi có người yêu là tôi, sợ tôi không cho cô ấy một tình yêu lãng mạn khi tôi không được ở trọ thời sinh viên vì phải ở nhà chú. Tôi có một người bạn thân, cậu ấy cũng thích crush của tôi, tôi biết vì trong số những cậu bạn mà crush của tôi chơi thân thì có cậu ấy và đương nhiên cậu ấy cũng biết chuyện của tôi. Lên đại học cậu ấy kể với tôi rằng crush của tôi có ny từ trước khi chúng tôi biết nhau và thậm trí cô ấy còn chơi thân với 1 cậu bạn trong 1 thời gian sau đó sẽ chuyển sang chơi với bạn nam khác. Tôi cũng buồn khi biết mình chỉ là một người bạn bình thường với cô ấy. Sau đó tôi và crush xa nhau rồi ít liên lạc dần. Có đôi khi lúc say tôi nhắn tin sau đó giải thích ấp úng lúc tỉnh. Đến năm 2 đại học tôi quen người yêu hiện tại của tôi, sau 6 tháng nói chuyện và tìm hiểu chúng tôi đã chính thức yêu nhau. Tình yêu khá đẹp ban đầu. Một thời gian có chút xích mích nhưng sau đó lại làm hoà. Tuy nhiên đây không phải câu chuyện chính tôi muốn nhắc đến. Rồi đến khi ra trường đi làm, như đã sắp xếp tôi làm việc tại một nơi khá tuyệt vời và khả năng thăng tiến cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Sau 2 năm thì tôi đã ổn định mọi thứ và người yêu của tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi sau này. Tuần trước, tôi về quê để mừng đám cưới một cô bạn cũ cấp 3. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi không gặp lại crush. Tôi rơi vào trầm tư từ hôm đó đến hết tuần. Cái cảm giác hồi cấp 3 tự nhiên ùa về làm tôi còn không kìm được nước mắt. Nước mắt tôi rơi là lúc tôi mơ về cô ấy. Rời đám cưới về nhà bố mẹ, tôi nhanh chóng đi ngủ, đêm đó tôi mơ thấy cô ấy, đến lúc tỉnh dậy tôi quyết định nhắm mắt tiếp vì tôi đã khóc. Tôi nhớ em. Nỗi nhớ quá lớn khiến tôi không kìm được cảm xúc. Có thể là nỗi nhớ, có thể là cảm giác cũ làm tôi như thế. Tôi vẫn rất yêu em. Tôi lúc đó đã nghĩ rằng tôi có người yêu mà còn có cảm xúc mãnh liệt với crush cấp 3, có lẽ tôi khốn nạn. Cũng vì cảm xúc ấy mà tôi tránh né crush trong suốt thời gian ở đám cưới. Tôi sợ nói chuyện sẽ làm tôi càng nhớ thêm. Hôm sau tôi lái xe lên Hà Nội để quay lại làm việc. Cuộc đời thật trớ trêu khi crush và hai bạn khác muốn đi nhờ xe. Tôi luôn nghĩ rằng khi tôi lái xe có lẽ chỉ có vợ tôi mới ngồi ghế bên cạnh. Crush ngồi đó khiến tôi khó xử, vừa xen hạnh phúc vừa thấy tội lỗi vì cảm xúc này đồng nghĩa rằng tôi không thật sự chung thủy với người yêu. Nhưng thật sự hiện tại, tôi đã có đủ khả năng để tự tin yêu crush, tự tin khiến crush hạnh phúc và hãnh diện khi bên cạnh tôi. Tôi còn trẻ, tôi có rất nhiều thứ, tôi cũng đã thay đổi ngoại hình nhờ tập luyện. Crush vẫn dễ thương với gương mặt và nụ cười đó, thậm trí là cách ăn mặc không quá thay đổi của cô ấy. Tôi không tập trung lái xe mà chỉ nghĩ ngợi. Nghĩ rằng tôi thật sự vẫn rất yêu crush, nghĩ về tương lai được sống cùng cô ấy tôi thấy rất tuyệt vời. Người yêu hiện tại của tôi cũng xinh đẹp nhưng có lẽ tình yêu này chưa đủ lớn để khiến tôi quên đi crush. Cho đến hôm này tôi vẫn có cảm giác đó. Tôi có nên dũng cảm để có cơ hội được ở bên crush suốt đời hay tôi sẽ quên đi cô ấy để tiếp tục cái cuộc sống khá tốt hiện tại và không cho phép bản thân có ý nghĩa phản bội người yêu. Mỗi người chỉ được sống một lần duy nhất.

Bình luận

  • buồn

    Tóm tắt là bạn crush một cô bé học cùng cấp 3 rất dễ thương, dù hiện tại bạn có người yêu nhưng gặp lại cô bé đó bạn gần như quên mọi thứ khác. Hiện tại bạn đủ điều kiện để có cơ hội ở bên cô bé crush nhưng thấy có lỗi với người yêu hiện tại.
  • buồn

    Mình là người ngoài nên không dám khuyên bạn Nhưng theo cảm xúc của bạn trong bài tâm sự thì bạn thật sự muốn thử tạo cơ hội ở bên cô bé crush cấp 3. Nếu còn trẻ thì cứ nghe theo con tim, đừng để sau này hối hận. Ở cùng người bạn yêu đến mức như vậy thì cả đời hạnh phúc dù có chuyện gì xảy ra.
  • buồn

    Nhưng bạn đã nghĩ đến tính nết thật sự của cô bé crush chưa, nếu cô bé đó không phải kiểu người thật sự tốt tính thì sao
Tải ứng dụng