Tâm sự gia đình
Báo cáo156
5
Em năm nay học lớp 9, gia đình em thật sự khiến em vừa sợ hãi vừa hạnh phúc. Bố mẹ em đều làm nghề tự do họ lo mọi thứ cho em và anh trai em đi học, em yêu gia đình em nhưng đôi khi em cảm thấy căn nhà mà em đang sống luôn khiến em cảm thấy mệt mỏi và stress. Khi còn nhỏ em cảm thấy ghen tị với anh trai vì anh trai em khi còn nhỏ bị ốm và lúc nào cũng được quan tâm, em cảm thấy tội lỗi khi bản thân ghen tị nhưng anh trai em cũng đã tốt lên từng ngày và hiện tại anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Khi anh trai em khá lên, em đã luôn cố gắng để có sự quan tâm của bố mẹ nhưng bố mẹ luôn bận công việc của mình. Dần rồi em cũng quen với việc đó, và bây giờ chính sự quan tâm của bố mẹ đột ngột lại khiến em sợ hãi, em là một người hướng nội và ngại giao tiếp xã hội. Em luôn ngưỡng mộ anh trai em vì anh ấy học giỏi, và cái gì cũng giỏi hơn em. Em thật sự không hứng thú với học hành...mặc dù khi còn ở tiểu học em thích đi học và gặp bạn bè. Nếu khi còn bé hỏi ước mơ của em là gì thì em sẽ nói rằng em muốn làm họa sĩ, và hiện tại thì là em không biết. Em cảm thấy lạc lõng và chỉ muốn chết đi, em không có ước mơ, không mục đích có lẽ đích đến của em là một cái chết thanh thản hoặc đột ngột khi em còn trẻ? Vâng chắc chắn em biết bản thân đang dần có những suy nghĩ lệch lạc về cái chết, đối em với cái chết mới là ước mơ của em. Lúc đầu em cảm thấy tội lỗi khi suy nghĩ về nó, và em cũng nghĩ cho gia đình em sẽ cảm thấy thế nào khi em chết. Nhưng rồi thời gian cứ trôi đi và em nhận ra bản thân cũng chẳng quan tâm đến nó nữa. Em cảm thấy sợ ánh mắt của người ngoài và người nhà, em không thể phản đối bố mẹ về những quyết định họ chọn cho em, em vẫn luôn cố gắng trở nên ngoan ngoãn, nhiều lúc em cảm thấy bả thân vô dụng, thật thảm hại khi không thể như anh trai em đến mức em chỉ muốn ngủ một giấc mơ mãi mãi không tỉnh dậy để không phải đối mặt với gia đình và xã hội. Em luôn cố giấu mọi thứ với gia đình, được điểm cao? Em sẽ giấu nó đi vì đơn giản em đã nghe quá nhiều những sự nghi ngờ như chắc gì đó là của em làm hay chép bài đứa nào, mỗi khi em cảm thấy stress và mệt mỏi, em chia sẻ với bất ai trong gia đình...thì ngày hôm sau trên bàn ăn em sẽ trở thành trò cười của gia đình, anh trai em bắt bẻ em rằng tao học ở trường đó thì đâu có gì mệt mỏi, mỗi lần em nói cảm xúc hoặc tâm sự với gia đình thì là lần đấy em trở thành trò cười...nhất là mỗi khi nhà có cỗ, họ hàng hỏi về em, bố mẹ hoặc bất ai trong gia đình sẽ chia sẻ hết tất cả những gì em đã tâm sự hoặc chia sẻ với họ trong khi em vẫn đang ở đó, em thật sự không thể chịu nổi vì vậy luôn bỏ đi thì sẽ nhận được lại câu rằng em không biết "đùa", ĐÙA!? Những em tam sự hay cảm xúc của em chỉ là một trò đùa với gia đình!? Nhưng trên tất cả em vừa yêu vừa ghét chính gia đình mình. Em không có ước mơ về tương lai hay con đường sau này, em chỉ biết trôi theo dòng chảy, mặc kệ cuộc sống, em có thể sống hôm nay và chết vào ngày mai em cũng chấp nhận chúng, em chẳng còn bất kì điều gì lưu luyến tiếc khi chết bây giờ cả. Gần như em cảm thấy bản thân bị điên khi ước mơ của em lại là có một cái chết nhẹ nhàng
.
Ngoc Anh
thich tam su
thich tam su
nhỏkt16t