Những năm tháng im lặng mà chẳng ai biết

Báo cáo

87

7

Có những câu chuyện trong đời… mình không kể để than vãn, cũng không kể để ai thương hại. Chỉ là có những nỗi đau, nếu không nói ra, nó bóp nghẹt mình từ bên trong. Mình lấy chồng theo sự thúc giục của mọi người. Nghĩ rằng gần nhà thì dễ nương tựa, dễ có người lớn hai bên nâng đỡ. Chỉ tiếc là… không ai biết rằng hôn nhân đó bắt đầu bằng sự lạnh lẽo. Ngày chụp ảnh cưới, anh hầu như không vui. Ngày cưới, đêm đó anh không lên phòng cưới lấy một lần. Sáng hôm sau, ngày rước dâu chính, anh say lướt khướt, mắt trợn lên nhiều lần, rồi bỏ mình đi trước, để mình lững thững theo sau như người xa lạ. Tám năm hôn nhân, cả hai gần như không có một tấm hình chung đúng nghĩa. Ở cùng nhau tổng cộng chỉ khoảng một năm. Còn lại là mỗi người một nơi, mỗi người một cuộc sống. Nhiều lần anh biến mất không dấu vết. Nhắn tin không trả lời. Gọi điện không nghe. Một năm trời không hỏi thăm vợ con một lời. Ngay cả gia đình anh cũng không liên lạc được. Mình hoang mang, mình lo lắng, mình gọi cho mẹ chồng, cho họ hàng bên đó để nhờ tìm cách liên hệ. Và mỗi lần mình nói: “Tình trạng như vậy hoài sao được? Nhà mình trao đổi lại với nhau đi, chứ bỏ mặc như vậy con không chịu nổi…” Thì mẹ chồng chỉ đáp gọn: “Chuyện có gì to tát đâu. Thương con thì nhịn chút đi.” Nhịn. Nhịn cho đến bao giờ? Nhịn để đổi lại điều gì? Tiền anh gửi về đều qua tay mẹ anh, giấu mình. Chuyện gì anh cũng tự quyết, không xem mình là bạn đời để bàn bạc. Mẹ chồng thì mượn tiền mình bảo để sửa sang nhà cho em út, nhưng sau lại nói tiền đó đã tiêu hết vào việc “cháu ốm đau”. Còn mình… quá nhiều lần bị yêu cầu phải im lặng. Mình kể chuyện cho mẹ đẻ, cho anh trai, hy vọng được lắng nghe. Nhưng đổi lại chỉ là câu: “Chuyện của mày thì đừng có nói ra ngoài.” Lúc đó mình mới hiểu: Có những nỗi đau, người ta bắt mình gói trong im lặng chỉ vì họ sợ tiếng đời — chứ không phải họ sống thay mình. Không ai ở trong cuộc sống của mình mỗi đêm. Không ai chịu cảm giác bị bỏ rơi giữa một cuộc hôn nhân. Không ai hiểu sự trống rỗng của một người vợ mà chồng biệt tích suốt năm này qua năm khác. Cuối cùng, mình chọn cách mạnh mẽ nhất mà một người phụ nữ có thể chọn: đơn phương ly hôn. Không phải để trốn chạy. Mà là để cứu lấy chính mình. Rời đi không phải thất bại. Rời đi là khi mình dám đặt bình yên của mình lên trên những lời khuyên “cố nhịn”, “đừng nói”, “sợ mang tiếng”. Giờ đây, khi nhìn lại, mình không trách ai nữa. Ai cũng có nỗi sợ riêng, có cách thương riêng. Nhưng mình cũng hiểu rằng: Không ai sống thay cuộc đời mình. Không ai chịu tổn thương thay mình. Và hạnh phúc — chỉ đến khi mình dám bước khỏi những điều làm mình đau. Cảm ơn bạn đã đọc câu chuyện này. Chỉ cần có một người chịu lắng nghe… đôi khi cũng đủ để mình thấy lòng nhẹ hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Lan

    Cố lên bạn nhé, để người khác coi trọng mình, thì mình phải tự lập cả suy nghĩ và hành động và tài chính nữa, còn khi dựa vào người khác thì họ luôn coi thường mình. Cố lên bạn nhé.
  • âm thầm

    từ đầu đến cuối luôn tự lập về tài chính, thường xuyên cho bố mẹ chồng tiền tiêu tết, sắm sửa, mình không hề chê bai gia cảnh nhà chồng, luôn vun vén mọi điều. Nhưng được trả lại là sự bất công, coi thường. Gần đây mình không còn cho tiền nữa rồi. buồn cho số phận "cảm giác bị lợi dụng".
  • Lan

    Cuộc sống này rất công bằng, nếu mình bị lợi dụng gì cái này thì trước sau mình sẽ nhận lại được cái khác.
  • Tôi Là Ai

    thời hiện đại bây h mấy khi có 1 người phụ nữ biết im lặng như b , hãy cứ cố gắng sống là chính mình nhé
  • Tôi Là Ai

    thời hiện đại bây h mấy khi có 1 người phụ nữ biết im lặng như b , hãy cứ cố gắng sống là chính mình nhé
  • thinh

    chát sex
  • thinh

    chát sex
Tải ứng dụng