Một ngày thật tệ

Báo cáo

132

1

Long Thành, ngày 4 tháng 5 năm 2025 Hôm nay trời lại oi bức như chính tâm trạng của tôi. Sáng chưa kịp tỉnh hẳn đã nghe mẹ la om sòm vì chuyện đăng tin cho thuê nhà. Căn nhà thứ hai chưa sửa gì, mẹ dặn chỉ đăng vài nhóm thôi, tôi làm y chang lời mẹ, chỉ đăng nhóm Long Thành vậy mà vẫn bị mắng, rồi còn ăn một bạt tai như trời giáng. Có cô kia nhắn hỏi chốt nhà, tôi bảo cô ấy gọi lại chiều vì đang đi học, nghĩ rằng mẹ và dì 5 đồng ý rồi. Ai ngờ đâu… lại thêm một cái bạt tai nữa. Đêm hôm đó, mẹ làm um sùm lên, bắt gọi cô đó ngay dù đã gần nửa đêm. Tôi nói để sáng gọi lại, nhưng sáng ra mẹ lại nổi giận, mắng chửi không tiếc lời, bảo tôi ăn bám, rồi đuổi khỏi nhà. Ba thì mỗi tháng chỉ gặp một, hai lần, ông cũng đã có gia đình khác. Tết vừa rồi cũng chẳng đưa được đồng nào. Giờ mẹ đưa cho 2 triệu rồi nói: “Cầm tiền đó ăn rồi cút khỏi nhà”. Tôi lật đật đặt xe xuống Vũng Tàu, hết 250 nghìn, tiền trọ hết 1 triệu rưỡi, giờ trong túi chỉ còn vỏn vẹn 250 nghìn. Mà tiền ba cho suốt cả năm qua cũng chỉ hơn 4 triệu, mẹ bắt để dành, không cho mua sắm gì. Mỗi lần mẹ la, tôi thấy tim như bị bóp nghẹt. Không phải vì đau do đòn, mà vì lời mẹ nói. Tôi không hiểu, hay là tôi hiểu rồi nhưng không dám thừa nhận... rằng với mẹ, tôi giống như một cái gai. Một đứa con không bao giờ vừa ý, không bao giờ đúng cách, không bao giờ đủ tốt để mẹ nhẹ giọng một lần. Mẹ dễ giận, dễ tổn thương bởi những điều nhỏ nhặt. Nhưng tôi cũng là con người, tôi cũng biết mệt, cũng biết đau. Có lúc tôi chỉ ước có ai đó hỏi: “Hôm nay ổn không?”. Không phải để nghe cho có, mà để biết rằng ít ra vẫn có người nhìn thấy nỗi buồn trong lòng tôi. Ba từng đánh mẹ. Tôi can, và bị ông quật đến tóe máu, đầu bầm dập, phải chạy trong đêm mưa lên nhà ngoại. Vậy mà mẹ vẫn nói: “Hồi đó mày can làm chi?”. Ngay lúc ấy, tôi mới hiểu: có những vết thương không nằm ở da thịt, mà nằm sâu trong lòng, chẳng ai muốn bị đụng vào. Tôi không viết những dòng này để trách ai. Chỉ là... tôi mệt. Mệt vì phải sống mà lúc nào cũng phải đoán hôm nay mẹ vui hay mẹ giận. Mệt vì cố gắng đủ kiểu mà vẫn không đủ. Mệt vì đi đâu cũng cảm thấy lạc lõng. Nhưng thôi. Tôi còn trẻ. Vũng Tàu tuy lạ lẫm, nhưng ít ra là một nơi để bắt đầu lại – dù chỉ với 250 nghìn trong túi. Tôi sẽ đi tìm việc. Tôi sẽ tự lo cho mình. Tôi sẽ sống một cuộc sống mà ở đó, nước mắt không phải là thứ duy nhất khiến tôi nhẹ lòng. Tôi chưa mạnh mẽ, nhưng tôi đang học. Và tôi tin, có một ngày nào đó, mẹ sẽ hiểu. Hoặc không. Cũng được. Phạm Thành Vũ

Bình luận

  • Lan

    Cố gắng lên em, em có thể kiếm thêm việc làm để kiếm tiền đó là cách em sống thỏai mái vơi` tiền mình làm ra. Còn khi nào em còn xin tiền cha mẹ là lúc đó em còn bị áp lực.
Tải ứng dụng