Một chút gì đó cho những ngày cuối tuần.. nhưng là những điều không hạnh phúc

Báo cáo

63

0

"Thật khó để có thể trở thành một nhà trợ giúp tâm lý thành công khi mà người đó trước hết và cần thiết phải trở thành một thân chủ nhưng chính họ cũng đã từ chối đi cơ hội đó." Những vấn đề của bản thân chưa được giải quyết, tôi chưa từng nghĩ nó vẫn còn tồn tại.. thật ra là tôi phủ nhận sự tồn tại của nó. Thay vì nhìn nhận, đối diện và chấp nhận nó như hình hài nó vốn có, tôi cố tình hoặc vô ý đẩy nó từ tầng bậc có thể ý thức được xuống một nơi sâu hơn.. "tầng vô thức". Nơi đó - với tôi, những nỗi đau chưa từng được hiện diện. Năm nhất đại học, với những vết thương còn chưa lành, tôi ước gì chính cái môi trường này - môi trường toàn những nhà tâm lý, nhà trị liệu, nhà tham vấn chuyên nghiệp sẽ nhìn thấy ở nơi tôi.. 1 con người không hề toàn vẹn. Họ sẽ đến, cứu lấy cuộc đời này. Nhưng điều đó không xảy ra. Là tôi ảo tưởng. Năm 2 đại học, áp lực về việc học, gia đình, bạn cùng phòng - tất cả một lần nữa đẩy tôi lên một nơi cao nhất. Tôi còn nhớ năm đó, ngày mùng 1 tháng 10 năm 2024.. sau 5 tiết học dài dằng dặc. Tôi nhận được 1 tin nhắn messenger, nó dài khủng khiếp. Tôi đọc từng câu từng chữ, nhớ từng dấu phẩy, dấu chấm than. Từng chút một như đánh thẳng vào lòng tự trọng vốn thấp bé của mình. Đến 6h tối, tôi có mặt trên sân thượng của trọ và lúc ấy.. không có bất kỳ một sự luyến tiếc nào với cuộc đời. Tôi gần như muốn lao mình xuống dưới. Nhưng khi nhìn kĩ mới.. những miếng tôn của vô số căn nhà đó, có lẽ sẽ không để cho tôi ch.ế..t dễ đến thế. Tôi ngồi đó, trời đổ cơn mưa to, hạt mưa rơi thẳng trên da thịt, nó đau. Đến gần 9h tối, người ướt nhẹp, điện thoại kêu, tôi bắt máy, là tiếng mẹ gọi. Mọi thứ vẫn ổn, Năm 3 đại học, chính là tôi bây giờ. Vẫn ngồi đây, lạch cạch bàn phím để viết lên những thứ này. Tôi thật sự không còn nghĩ đến cái c.h.. ết nhưng nó cũng không hẳn đã rời bỏ tôi. Chỉ là, mấy tháng nay.. tôi bắt đầu có xu hướng bạo lực trong tư tưởng. Những người cùng phòng, họ không làm sai điều gì cả nhưng những hành động của họ, khiến quả bom trong tôi bị kích hoạt. Những hình ảnh bạo lực và mong muốn được làm những điều ấy càng ngày càng thực hơn. Thôi thúc tôi nhiều hơn. Nhưng rõ ràng, lý trí trong tôi vẫn đủ mạnh để kéo tôi không bị xa đà và trở thành một con người với những hành vi khó được xã hội chấp nhận. Thật sự ấy, việc né tránh hay phủ nhận vấn đề.. nó giúp tôi cảm thấy an toàn, dễ chịu ngay lúc ấy hơn là việc đối diện và chấp nhận.

Bình luận

Tải ứng dụng