Khoảng cách vô hình giữa mình và mẹ
Báo cáo129
6
Không biết có ai trong đây đôi khi cảm thấy cực kỳ ghét mẹ như mình không?. Mình biết mẹ là người sinh ra và nuôi mình lớn khôn nên mình không thể nào nói ra những lời làm mẹ buồn hoặc nói câu ‘ Con ghét mẹ’, Nhưng mình cảm thấy cuộc sống của mình luôn bị mẹ áp đặt và mình không được sống thoải mái theo những gì mình thích. Mình là con 1 trong gia đình nên mình muốn làm gì đều bắt buộc phải được sự đồng ý của mẹ thì mới được còn không thì miễn bàn. Mình đã ngồi nói chuyện với mẹ để mẹ có thể hiểu rằng bây giờ mình đã lớn đã tự quyết định được cuộc sống của mình nhưng không mọi người ạ. Mẹ cắt ngang lời mình nói và câu cửa miệng mẹ nói ra lúc nào cũng là câu nói làm mình luôn tổn thương ‘ Mày lớn mà ngu như bò không có tao chỉ dạy mày ra xã hội không sống được đâu con’, mình nghe câu nói đó suốt từ nhỏ đến bây giờ nhưng vẫn cảm thấy bị tổn thương các bạn ạ. mỗi lần mình muốn ngồi nc với mẹ thì luôn bị mẹ bỏ ngoài tai những lời mình nói nên mình cảm thấy được rằng khoảng cách giữa mình và mẹ ngày càng xa. Nên có chuyện gì mình không bao giờ tâm sự với mẹ cả, mẹ chưa bao giờ lắng nghe mình nói dù chỉ 1 câu. Nếu mình làm việc gì không vừa ý mẹ thì đang ở chỗ đông người mẹ vẫn chửi mình như chốn không người ‘ cái thứ như mày cho ăn học mà ngu:)))))))’ . Mẹ luôn áp đặt mình mọi thứ phải nghe theo mẹ, mình không thích nên có nói thẳng với mẹ thì mẹ lại chửi mình là đồ mất dạy đâu không biết gì chỉ cho mà còn cố chấp ngu như chó. Mình sống nội tâm nên những lời mẹ nói mình đều ghi nhớ hết. Tan làm mình chẳng muốn về nhà mà thích đi long bình ngoài đường cho đầu óc được thoải mái vì mình biết về đến nhà là lại nghe những lời nói khó nghe của mẹ. Nhà là nơi để trở về sau những ngày làm việc mệt mỏi nhưng đối với mình nhà là nơi khi mình về để nghe mẹ nói nặng nói nhẹ. Mình viết ra những dòng tâm sự này cũng thấy nhẹ lòng được phần nào. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe mình ❤️
đt
猫
Hasuko
H2O
H2O
ly