Khi cả thế giới quay lưng, bạn sẽ làm gì?
Báo cáo72
5
Có những khoảnh khắc trong đời, con người ta đứng giữa muôn trùng bão tố mà cảm giác duy nhất là… mình chỉ có một mình.
Không phải vì mạnh mẽ.
Không phải vì tự lập.
Mà vì chẳng ai thật sự nhìn thấy những gì mình đang gánh.
Cô gái trong câu chuyện này cũng vậy. Nhưng điều làm trái tim cô tổn thương nhất… lại không đến từ người ngoài, mà đến từ những người cô từng tin sẽ là điểm tựa của mình.
1. Một cuộc hôn nhân chưa từng có nụ cười
Ngay từ ngày cưới, hạnh phúc với cô dường như đã là điều gì đó quá xa.
Chồng cô không tự nguyện, thậm chí trong ngày trọng đại, anh còn không bước lên phòng tân hôn để nhìn cô lấy một lần.
Suốt tám năm, có những khoảng thời gian cả hai vợ chồng xa nhau đến mức… tính ra chỉ sống chung đúng một năm.
Cô gọi.
Cô nhắn.
Cô chờ đợi trong vô vọng.
Có những lần anh biến mất cả năm trời — không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không lời hỏi thăm con, và cả gia đình anh cũng không liên lạc nổi.
Cô từng ôm con, một mình lặn lội lên tận nơi anh ở để tìm, không phải một lần, mà đến hai lần.
Mang theo hy vọng nhỏ nhoi rằng ít nhất anh cũng sẽ mở cánh cửa ra, nói với con một câu, hoặc nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của đứa trẻ.
Nhưng rồi… tất cả chỉ là những chuyến đi quay về trong im lặng và thất vọng.
Cô đem những lo lắng của mình nói với mẹ chồng.
Chỉ nhận lại một câu:
“Có gì đâu mà to tát. Vì con cái thì ráng mà nhịn.”
Một câu nói nhẹ như gió…
nhưng lại đâm đúng vào chỗ đau mà cô đã nén suốt bao năm.
2. Khi chính nhà mẹ đẻ cũng không còn là nơi để dựa
Có những đêm, cô ngồi một mình trong căn phòng trống, nước mắt cứ thế chảy xuống mà không có ai để dừng lại nó.
Cô tìm đến mẹ ruột, tìm đến anh trai — mong người nhà hiểu cho nỗi lòng của mình một chút thôi.
Nhưng những gì cô nghe được lại là:
“Chuyện của mình thì đừng nói cho ai nghe.”
Một câu nói… như đóng thêm chiếc cửa cuối cùng trước mặt cô.
Họ không phải không thương cô.
Chỉ là họ muốn cô cố chịu thêm — như cách mà nhiều người vẫn nghĩ “gia đình nào chẳng có chuyện”.
Còn cô… chỉ biết gật đầu, vì đó là những người thân duy nhất mà cô có.
Tủi thân đến nghẹn.
Nhưng vẫn không thể trách ai.
3. Nỗi cô đơn mà không ai biết
Cô không cần ai giải quyết giúp mình mọi thứ.
Cô chỉ cần một nơi để được nói ra.
Một người chịu lắng nghe.
Một cái thở dài được ai đó thấy.
Nhưng mỗi lần cô cố mở lòng, cô lại bị bịt lại — như thể nỗi đau của cô chỉ là chuyện vặt.
Hóa ra
điều đau nhất không phải là bị ai làm tổn thương…
mà là khi mình kêu cứu, nhưng không ai nghe.
4. Và rồi… cô tự cứu chính mình
Có một ngày, sau quá nhiều lần hụt hẫng, cô bỗng hiểu rằng:
Nếu cô không đứng lên bảo vệ chính mình, thì sẽ chẳng ai làm điều đó giúp cô.
Cô quyết định ly hôn.
Không phải vì hết yêu.
Không phải vì ích kỷ.
Mà vì cô đã chịu đủ rồi.
Cô xứng đáng được sống một đời tử tế hơn với trái tim của mình.
5. Khi cả thế giới quay lưng — bạn vẫn còn chính bạn
Cô gái ấy mạnh mẽ thật.
Không phải vì cô không khóc.
Không phải vì cô không tủi thân.
Mà vì dù bị đẩy vào góc tối nhất, cô vẫn tìm được cách đứng vững.
Và đôi khi, trong những đêm cô đơn nhất, chỉ một người chịu lắng nghe — dù chỉ qua một màn hình — cũng đủ để cô cảm thấy mình không hoàn toàn bị bỏ rơi.


Huỳnh Duy Long
âm thầm
Huỳnh Duy Long
Huỳnh Duy Long
TRAN THUY