hiểu tôi dù 1 lần thôi

Báo cáo

256

3

Nhìn vẻ bề ngoài chăm học và rồi tự cho tôi là người học giỏi. Trả lời đúng câu này và bài kiểm tra được điểm cao nên mọi người tự quyết rằng tôi không được làm sai cái này sai cái kia, không được phép "không biết làm bài này". Khi có ai hỏi "bài này làm thế nào vậy" tôi lắc đầu và rồi họ chẹp miệng. Chăm chỉ nhưng tôi không giỏi, tôi không thông minh, tôi tự nhận bản thân còn rất yếu kém. Tôi ước gì mọi người đừng nhìn vẻ bề ngoài và đánh giá 1 con người. Để có thể giải được 1 bài toán tôi đã phải làm đi làm lại hơn chục lần, tôi tiếp thu kém, chậm, mau quên nên buộc phải thức khuya để làm các dạng đề tương tự. Để có thể thuần thục cách giải bài, tôi đã phải làm hơn 70 đề và làm đi làm lại mỗi đề hơn 10 lần. Không như những người thông minh, họ thật sự có tư duy rất tốt. Tôi tự thấy giữa mình và họ có sự không công bằng. 1 con người yếu kém nhưng lại luôn nỗ lực để đuổi theo người khác, nhưng phận là "kẻ đuổi theo người phía trước" nên mãi chỉ là người phía sau. Mệt. Khi lên bảng và làm sai 1 bài toán, ánh mắt cô khinh bỉ, bạn bè cười đùa. Họ nói "bài này dễ thế cũng không biết làm"... thậm chí thầy cô cũng thiên vị cho những bạn khối A hơn các bạn khối C, D. Tôi luôn nỗ lực trong thầm lặng nhưng lại không có kết quả. Có những tháng ngày học miệt mài đến mức phải nhập viện 2 lần cho tới khi nhận con 3.6 điểm toán trên tay, tôi tự hỏi những ngày tháng qua, cố gắng vì điều gì? Được cái gì?. Năm đó tôi học sinh trung bình chỉ vì điểm toán quá thấp, lớp 40 người- duy nhất mình tôi điểm kém. Nếu đã cố gắng cũng không được thì đôi lúc từ bỏ cũng là 1 điều tốt. "đừng bảo con chưa thực sự cố gắng, con đã làm hết khả năng của mình. Con mệt rồi. Không 1 trang sách nào của con là không có nước mắt, là không có máu mũi. Mẹ cũng đừng chỉ chú ý đến số điểm con đạt được như thế. Đáng lẽ ra mẹ nên biết, vì 1 đống kiến thức đó đã suýt cướp đi tính mạng đứa con của mẹ. Đừng hỏi rằng "thi được bao nhiêu điểm" mà hãy ôm con và nói "con đã làm hết sức rồi." Đừng biến con trở thành 1 người vô cảm, cho tới khi mẹ nhìn thấy đứa con_công cụ giữ thể diện cho mẹ phải rời xa thế giới này. Lúc đấy chẳng có ai cho mẹ điều khiển mà giữ hãnh diện."

Bình luận

  • nqnhu

    câu chuyện của bạn giống mình quá
  • nqnhu

    mình cũng vậy thật sự cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không bằng những người có thực lực thật sự
  • nqnhu

    Nhà mình có 3 chị em mình là chị ba nhưng mà lúc nào cũng thấy thua kém hơn chị và em cả mỗi lần cãi nhau với em mình, mình còn cảm giác rõ hơn nó luôn nói về sức học của nó , ngay cả ba mẹ mình cũng kêu mình dở hơn nó làm mình thật sự rất tổn thương
Tải ứng dụng