Gửi mẹ của con

Báo cáo

187

3

Chào mẹ! Đã 840 ngày mẹ con mình không gặp nhau rồi nhỉ? không một cú điện thoại, không một tin nhắn hỏi thăm cũng không một chút nhớ nhung nào. Thật ra con đã quen rồi, từ năm lên 5 con đã quen với cuộc sống không có tình thương của mẹ cũng chẳng có hơi ấm của cha. con sống với ông bà nội vì đơn giản bên ngoại không một ai yêu thương con cả. hồi con còn nhỏ mấy cô bác hàng xóm thường hỏi con " mày nhớ mẹ mày không? cha mày có về thăm mày không? Cha mẹ mày có gửi tiền về nuôi mày không? ", khi đi học thì bị mọi người bảo là " đứa không cha không mẹ". khi đó con sẽ lặp tức oà khóc chạy về kể với bà. Bà không hỏi con tại sao lại khóc, bà chỉ xoa đầu rồi lấy bánh kẹo ra dỗ dành. có lẽ bà thừa biết con khóc vì cái gì mà bà cũng chẳng biết phải đối mặt với chuyện đó ra sao. dần dần con cũng chẳng còn khóc vì mấy chuyện nhạt nhẽo đó nữa. Đơn giản một nhát dao đâm vào một chỗ quá nhiều lần sẽ tạo nên vết chai theo thời gian sẽ không còn đau nữa. Mẹ cũng về thăm con có thể là 2 năm hay 3 năm một lần vào dịp Tết. Mẹ mua cho con rất nhiều quần áo cho con rất nhiều tiền nhưng một món con cũng không muốn chạm vào. Nhưng mẹ điều không quan tâm mẹ nhét hết vào balo của của con trên mặt là sự tự hào. có lẽ mẹ cảm thấy như mẹ vừa làm xong một việc vô cùng cao cả. có lẽ mẹ cảm thấy mẹ đã hoàn thành rất tốt trách nhiệm của một người mẹ. Con ghét mẹ, con chán ghét cực điểm cái tự cho mình là đúng của mẹ. Khi còn nhỏ con thường trộm điện thoại của bà để gọi cho mẹ nhưng mười lần thì may mắn mẹ chỉ bắt máy được hai ba lần. có lần trong xóm bùng lên dịch sốt xuất huyết con cũng không may mắc bênh. Trong lúc mê mang con nghe bà gọi cho mẹ nói gì đó rồi sao đó là giọng bà giận dữ quát lên " thể loại mẹ gì như mày, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Yến nữa". Đúng thật 3 năm sau bị chưa bao giờ xuất hiện lần nào nữa. Hình như mẹ cũng chẳng cần đứa con này cho lắm nhỉ? trước đó là vậy bây giờ cũng vậy. Tại sao lại như vậy? con đã làm gì sai sao? Mẹ có biết con đã bao lần suy nghĩ đến chuyện tự tử chưa? Mẹ đã bao giờ thấy cảnh con đứng một mình trên cây cầu gỗ phía sau nhà, mẹ có bao giờ nhìn thấy con nắm chặt con dao trong tay đến bật máu, mẹ có bao giờ thấy con dùng hết số tiền tiết kiệm để ra tiệm thuốc tây mua hết bao nhiêu là thuốc ngủ. lúc đó trong đầu con chỉ có một ý nghĩ duy nhất phải làm cho mẹ hối hận. Nhưng con vẫn sống đến ngày hôm nay chính con cũng bất ngờ. chút ít tình thương của ông bà đã níu lấy sự sống mỏng manh này. hiện giờ con sống chỉ là vì bản thân con vì ông bà còn Mẹ chỉ là người sinh ra con thế thôi, không hơn không kém. con hận mẹ, thật sự rất hận. mỗi đêm nhắm mắt sự uất hận này khiến con nghiến răng đến rơi nước mắt. con không biết bản thân có bị trầm cảm không vì chỗ con sinh sống chỉ là miền quê nhỏ. con cũng chẳng dám tâm sự nhiều với bà nhưng qua internet con có thể chắc đến 7,8 phần. Các triệu chứng y hệt con vậy, con sẽ chết sớm thôi nhưng không phải bây giờ ít nhất là phải chết sau ông bà và chết trước mẹ. như vậy mới là vẹn cả đôi đường.

Bình luận

  • trieu.hn

    Tôi là một người khô khan, không biết phải an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể tặng cho cậu một cái ôm ôm, mong cậu đừng chê tấm lòng này của tôi nhé.
  • nguyễn tạo

    chào em
  • 038

    Vẫn có người vẫn đang lắng nghe bạn tâm sự nè. Bạn không cô đơn đâu. Gửi mọi lời chúc tốt đẹp đến bạn nhé.
Tải ứng dụng