giá mà ngày mai trời vẫn sáng
Báo cáo185
2
Điều tuyệt vời nhất mà tôi nhìn thấy, là bản thân mình ở 1 thế giới khác. Sẽ cứ như thế này đến bao nhiêu năm nữa?
Tôi biết ngày, tháng, năm mình được sinh ra nhưng không biết bản thân sẽ chết vào lúc nào. Có những thứ nó sẽ đến đột ngột mà không hề báo trước. Có thể là hôm nay tôi đang ở trong phòng và cầm chiếc điện thoại nhưng ngày mai có thể không còn tồn tại. Bệnh tật, sự cố tai nạn.. bất kể thứ gì cũng khiến tôi đột nhiên biến mất. Tôi kiệm 1 lời xin chào, 1 lời cảm ơn, lời xin lỗi, lời nói yêu thương với gia đình và lời chào tạm biệt cuối cùng. Tôi sợ bản thân sẽ không kiềm chế được cảm xúc và hành động. Dạo này tôi cảm thấy không ổn, không phải mà là đã từ rất lâu của nhiều năm về trước.. chỉ là bây giờ mọi thứ nó khiến tôi cảm thấy không còn biết mình là ai cả, cứ như là tôi đang sống trong 1 cơ thể khác và ngắm nhìn thế giới ngoài kia bằng đôi mắt không phải của mình. Tôi không biết mình bị làm sao, có những lúc mọi thứ nó ập đến cùng 1 lúc khiến tôi nổi nóng và rồi tự hãm lại chỉ để vài dòng nước mắt rơi. Tôi không được phép khóc lớn cũng như không được lên tiếng cầu cứu người thân của mình "xin hãy giúp con". Mỗi lần thấy tôi trầm xuống, gia đình có quát mắng tôi, tôi cũng im bặt.. và hình như nếu tôi không lên tiếng, họ còn tức giận hơn. Hàng xóm đi qua cũng giót vào tai bố mẹ "con m bị làm sao vậy?" những lúc đó mẹ tôi trả lời ung dung lắm "nó bị thần kinh". Việc cảm xúc tôi thay đổi thất thường khiến mọi người nghĩ tôi bị điên, và còn hơn thế.. tôi cũng tin lời họ nói, cho rằng mình là 1 "kẻ điên".
Tôi mệt lắm. Giá mà ngày mai trời vẫn sáng - sẽ không phải là đôi mắt nhắm chặt lại, còn mấy lần được đón bình minh nữa?
Black Rose
Mrs.