đã phải chịu đựng như thế suốt 7 năm qua
Báo cáo241
6
"tôi không sợ máy ảnh nhưng thứ tôi sợ là lời nói của mọi người, lời nói mỉa mai và chỉ trích."
"tôi không có quyền lựa chọn giàu nghèo, xấu hay đẹp, tôi k đổ lỗi cho bố mẹ, cho hoàn cảnh nhưng tôi trách bản thân mình đã k xinh đẹp lại còn không có tài cán gì nhưng cũng trách 1 số người đã k bỏ qua sự thiếu sót đó mà lại nói với tôi bằng những lời khó nghe."
"không nhan sắc, không năng lực, tôi mất đi tiếng nói, mất đi quyền công dân, quyền của 1 con người. Tại sao chỉ vì tôi như thế này như thế kia mà mọi người lại dẫm đạp vào cả nhân cách của tôi."
"Họ xinh đẹp và thế là 1 nhóm người thi nhau khen. Còn ng như tôi đi qua trước mặt họ chỉ là cái gai trong mắt "ôi con này xấu thế, kinh bỏ mẹ" 1 số chặn đường trêu "em có ng yêu chưa? xấu như em thì con chó nó cũng k thèm" thế là tôi trở thành trò cười để mua vui cho ng khác.
...
những tháng ngày như thế là quá đủ, tôi về nhà và cũng chẳng dám nói với bố mẹ. Ngoài những việc này ra, tôi nhớ còn có năm học tôi bị bạn bè đánh đập, cô lập, thầy cô cũng ủng hộ vào phong trào "diệt trừ những kẻ xấu xí".
không 1 ai là bạn, k ai đứng về phía tôi.
Cho tới tận bây giờ, họ vẫn nhìn tôi bằng vẻ bề ngoài. Họ vội đánh giá 1 người qua cách ăn mặc hay đúng hơn là "bản mặt".
good luck
good luck
good luck
kẻ lang thang
giải quyết tâm trạng mn
cây cô đơn