chỉ là thêm vài vết nứt thôi mà

Báo cáo

190

2

Càng ngày càng im lặng. Mới vào lại sài gòn, còn có vẻ tươi mới, có lẽ do môi trường thay đổi cũng nên, tâm tình còn có chút vượt kiểm soát nên có đôi chút rộng mở. Cứ tưởng mọi thứ sẽ tốt hơn, có ý chí hơn. Tiếp xúc, gặp lại bạn cũ, gặp gỡ đối tác mới, nhiệt độ đc hâm nóng lên một chút. Haiz, cũng chỉ là giả tượng, không thể giả vờ như không biết, cũng không thể kéo dài sự dối lòng này. Nhận ra sự thật, nhận ra lòng người cũng không phóng khoáng như mình nghĩ, đối với mình, những người mới gặp hay đã quên biết cũ, mình luôn cố gắng đi giữ gìn, đặt hi vọng, không phải vì sự nghiệp tiền bạc, mà vì hi vọng vì sự hân hoan, sôi động của mọi người ảnh hưởng đến để mình sống tốt hơn, đẩy ra đc sự trầm mặc của bản thân. Cứ nghĩ đã tìm được chìa khoá rồi, vui vẻ, đầy hi vọng. Nhưng rồi, cuộc đời lại dạy mình, mọi thứ mình thấy đều là giả tượng, người càng trưởng thành thì lớp bọc của mặt nạ càng tốt, không là vì họ không tốt với mình mà nghĩ vậy, mà là do, thà rằng họ cứ bình thường ngày từ lần gặp đầu đi, thờ ơ cũng tốt, lạnh nhạt cũng đc, dù sao mình cũng quen như vậy rồi, chả sao cả. Ai biết đâu, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, mình với người ta như món đồ chơi mới hay động vật mới lạ, hào hứng bạn đầu sau đó là tẻ nhạt. Mình trở lại làm cuộc đời người vô hình của mình và trái tim bị chai thêm một chút, thêm vài cái vết sẹo. Chắc qua một đoạn thời gian nữa lại như thường, có lẽ cũng không tồi tệ hơn quá nhiều. Điều mình nhận ra bây giờ là chìa khoá mở tâm hồn mình luôn ở trong tay mình, phải tự đi kiếm niềm vui gì đó để lạc hướng bản thân. Nhưng mà bây giờ mình lại không có sức để mở, dùng chân thành đi đối xử mọi thứ, nên lấy đc nỗi đau chân thành khi nhận ra sự thật. Tay cầm điếu thuốc vẫn run run, muốn nắm cái gì đó thật chặt nhưng lại không có thứ gì mình khả năng nắm đc. Từng ngụm cơm sao mà nó rát thế, nhai cho nghiền ngẫm, như mình đang nhấm nuốt nổi đau. Cafe vẫn là đắng như vậy, nhưng lại có thêm chút vị mặn của cuộc đời, thật khó uống. Điếu thuốc ngậm trên môi cũng không còn ấm áp như ngày thường nữa, môi đang run, híp lại ánh mắt để không bị mất khống chế, miễn cưỡng kìm lại cảm xúc. Trái tim cũng rộn lên liên hồi, khiến cơ thể không được buông lõng. Tuyệt vọng, chán chường...

Bình luận

  • mạnh

    Hello
  • người qua đường

    xin chào
Tải ứng dụng