buồn
Báo cáo24
0
#251125
5 10 15 năm nữa liệu t có thể bắt đầu lại không, t có thể sống cho bản thân t không , sống thật sự là chính t, không vì ai cả, không sợ hãi nữa. Những nỗi buồn đau đớn những nỗi sợ dai dẳng cứ cuồn cuộn như sóng biển đang nhấn nhìm tâm trí t mỗi ngày, t sợ một ngày nào đó t sẽ chết mất, chắc mọi người sẽ lại trách móc t mà cũng không còn quan trọng vì t cũng không thể nghe thấy nữa. Tại sao mọi người chưa từng lắng nghe con, chưa từng hỏi con sống có tốt không , tại sao luôn bắt con phải sống vì mọi người , phải trả ơn cho mọi người, mọi người là gia đình của con mà, tại sao không thể quan tâm con hơn một chút chứ. Thật sự cho đến ngày hôm nay con mới thấy hối hận r, có lẽ đây là nghiệp chướng của con, từ nhỏ con đã biết ý nghĩa cuộc đời con là gia đình, mọi người bảo con hiền lành hiểu chuyện là vì con phải làm như v con phải làm theo lời mn, sống sao cho người ta thương theo ý mn, con đã chịu đựng rất nhiều, phải sống dè dặt , nhút nhát, nhìn sắt mặt ng khác mà sống, bị mắng chửi đi học bị blhđ vẫn chịu đựng, v là đc mn khen ,v thật sự tốt cho con sao, 2 chữ gia đình con luôn yêu quý, xem là tất cả gia đình đem lại cho cho có hạnh phúc, có niềm vui , nhưng cũng đã đẩy con đến bờ vực tuyệt vọng , cứ cho là con nhạy cảm , con yếu đuối , làm quá vấn đề cũng đc nhưng nỗi buồn bây giờ như đã hòa làm 1 trong con , con thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa , con chỉ đang tồn tại như mn mong muốn đây, vì trách nhiệm của con phải làm. Gia đình , người thân, bạn bè con có tất cả nhưng tất cả đều khiến con đau lòng quá, con không thuộc về nơi nào cả, không nơi nào dành cho con, chính con cũng không thích bản thân mình mà, con vô dụng quá phải ko, nhạy cảm yếu đuối suy nghĩ nhiều. Tại sao con lại trở nên như v nhỉ, con cũng đã từng vô tư vô lo mà, con có ích kỷ quá ko khi con mún đc mn chú ý quan tâm con nhiều hơn, nhiều khi ở đây con thấy rất gen tị với gđ người ta, họ quan tâm chiều chuộng con họ , sao con lại thấy lạc lõng đau lòng mỗi khi nghe mỗi khi nhìn thấy, đôi lúc họ cũng quan tâm con làm con vô thức dựa dẫm vào họ mà cư xử như con ngốc, để r họ làm con tổn thương con mới hối hận. Con hối hận r con muốn rời khỏi đây nhưng lại không thể, ai cũng bảo con phải chịu đựng nhưng con không cố nổi nữa r, chưa bao giờ con buồn khóc nhiều như bây giờ, tại sao ai cũng có thể đối xử với con như v , cùng là những lời đau lòng đó họ chỉ dám nói với con với ng khác thì ko, con có tội sao, con phải nghe đến bao giờ, tại sao luôn đổ lỗi cho con v, tại sao vừa quan tâm vừa nặng lời với con như v, buông tha cho con đc ko, con muốn rời khỏi đây.


Bình luận