Bị coi thường
Báo cáo215
4
Khi màn đêm xuống, mình nhìn lên bầu trời cảm thấy cô độc cảm giác lạc lõng nhỏ bé và hay tự đặt câu hỏi cho bản thân: ủa thế mình sinh ra với mục đích là gì ? để tiếp nói câu hỏi trên thì mình kể tiếp. Trong cuộc đời cấp 3 của mình từ lớp 10 đến lớp 12 và đây là năm cuối của mình. Bắt đầu từ cấp 2 là lớp 6 mình cũng ko có học giỏi gì nhiều và mình học khá chậm nên mình cũng chỉ xếp với học lực trung bình và hay bị thầy cô gia đình đánh giá những thứ tiêu cực cho mình đến năm lớp 9 mình có một suy nghĩ tích cực hơn vì mình gặp phải một người thầy cho mình động lực vì trước giờ mìn bị mọi người sỉ nhục này nọ ko bao giờ nói mình khá lên được chỉ dìm mình xuống và chả bao giờ giúp đỡ mình cả thầy cô và bạn bè đều lăng mạ mình. Mình cũng khá may mắn khi mình gặp đc ng thầy đó cho mình động lực đến khi lớp 10 mình bước vào một trang mới mình nghĩ sẽ đc bạn bè mới thầy cô mới giúp đỡ mình chứ không giống như thầy cô và bạn bè cấp 2. Nhưng ko phải như mình nghĩ nó còn kinh khủng hơn cấp 2 mọi thứ lại tiếp diễn cho đến năm cuối. Mình có những ước mơ mong muốn thực hiện nhưng mình bị gắn mác là 1 học sinh dốt. Thì mình tiếp thu khá chậm nên mình học chậm ko thể giỏi đc như bao nhiêu người khác và mọi người cứ nói "học ngu như mày mà cũng có ước mơ à". Mình cảm thấy khá buồn và chả có tí động lực j cả. Chẳng lẻ học dốt đại loại là ngu như mình ko thể làm j đc cả hả mng. Cũng muốn cố gắng lắm chứ toàn bị sự khinh bỉ mình cảm thấy khá thất vọng bản thân.
Tieen
Truong
tinh Tinh
Minh