Anh trai tôi

Báo cáo

148

0

Năm tôi còn học mẫu giáo, gia đình tôi rất sum vầy, vui vẻ, anh trai tôi tuy có suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhưng chưa từng có những hành động thiếu suy nghĩ. anh tôi vẫn còn là một người anh trai hiền lành, yêu thương bố mẹ, là một người con ngoan. Khi tôi lên cấp một, anh tôi đã có những biểu hiện mà tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có. Anh tôi bắt đầu tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè ( đây là hết sức bình thường), nhưng sau một khoảng thời gian dài, tôi cũng không biết anh suy nghĩ thế nào mà mỗi lần nhậu nhẹt xong thì to tiếng với bố mẹ. Khi ở ngoài thì ăn nói ngon ngọt, lễ phép, nhưng khi về nhà anh lại bắt đầu đưa ra bản tính không phải là của anh. Lúc đấy tôi còn nghĩ là " có khi nào anh bị người ta chơi bùa ngải không? tự nhiên lại nóng giận với người nhà mà lại thành một đứa con hiền lành của xã hội ? ". Khi tôi bắt đầu lên cấp hai, anh tôi đã có những hành vi cử chỉ quá đáng hơn. Mỗi lần ăn nhậu là không một ngày nào mà ỏng nghỉ cả. Tụ tập từ sáng tới đêm khuya và trở về nhà sau 12h đêm, lúc nào cũng thế anh không bao giờ về nhà theo kiểu sợ bố mẹ mất ngủ. Mỗi lần về tới trước ngõ xóm là chúng tôi đã giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng anh la hét chửi bới một mình ở ngoài đường. Lúc đấy tôi còn nhỏ làm gì cũng sợ, mỗi lần anh tụ tập về tôi sẽ cảm thấy sợ và khóc. tôi đã có những suy nghĩ tiêu cực là " không muốn sống ở trong ngôi nhà không được hạnh phúc, tôi muốn rời xa thế giới này ". quả thực là suy nghĩ rất tiêu cực, nhưng tôi thực sự không muốn sống trong gia cảnh như vậy, không muốn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc rồi khóc, ngồi nghe tiếng cãi nhau, tiếng xong nồi rơi xuống, tiếng chén sứ vỡ vụn, tận mắt chứng kiến những hạt gạo mà bố mẹ vất vả kiếm được bị đổ đầy ra sàn nhà bay tung tóe. Nhiều năm như vậy trôi qua liên tục, chuyện xảy ra lặp đi lặp lại, cứ thế tôi lại lên cấp ba. vì quá quen với việc anh tôi lúc nào cũng về khuya muộn nên tới giờ tôi hầu như không còn cảm xúc gì cả. có lẽ vì đã chứng kiến nhiều năm như vậy nên tính cách của tôi cũng thay đổi. Tôi không còn là chính tôi, tôi bắt đầu ăn nói tục tĩu, chửi bậy, chỉ cần ghét ai người đó mà làm gì không vừa mắt là chửi thẳng mặt. Và khi bắt đầu tôi lên học Cao đẳng cũng chính là hiện tại tôi bắt đầu ngang ngược, bắt đầu uống những thứ có cồn, tôi đi học xa nhà nên bố mẹ tôi cũng không biết điều đó. tại vì khi về nhà tôi sẽ không thể hiện bản tính ngang ngược đấy với bố mẹ. Nhưng tôi bắt đầu ăn nói không kính trọng người lớn với anh trai tôi. Tôi đã không còn coi người này là anh trai tôi nữa, mà tôi coi anh như kẻ thù không đội trời chung. không bao giờ tôi làm theo những việc anh nhờ ví dụ như giặt quần áo, rót nước,... tôi bắt đầu cãi cọ ,không còn tôn trọng người anh này nữa. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi bước ra khỏi cửa nhà, vì hàng xóm đêm nào cũng bị gia đình tôi làm phiền. tôi còn chẳng muốn chơi chung với các anh chị bạn bè ở trong làng, tất cả vì xấu hổ những chuyện mà anh trai tôi làm. tôi chỉ chơi thân với một bạn nữ duy nhất trong xóm mà thôi, ở ngoài tôi có rất nhiều bạn nhưng về nhà thì lại không. Mỗi lần về nhà thấy bố mẹ rơi nước mắt tôi lại đau lòng nhưng tôi không còn khóc trước mặt bố mẹ nữa, tôi bây giờ cũng không còn là chính mình nữa. Vốn dĩ là một cô bé yếu đuối, ngoan hiền, có lẽ vì đã trải qua và chứng kiến nhiều chuyện trong nhà tôi đã biến mình thành một loại người mà tôi rất ghét. Tôi mong ước gia đình tôi trở lại sum vầy như xưa, sống trong hạnh phúc, dù không giàu về vật chất nhưng hãy giàu tình cảm. Bây giờ tôi đang cố gắng để hòa nhập cùng các anh chị trong làng vì từ bé tới giờ tôi chưa bao giờ cười đùa hay nói chuyện vui vẻ với họ cả. nhưng trong tôi tràn ngập nụ cười giả tạo, chưa thực sự cảm thấy vui vẻ. chỉ có ở cạnh những đứa bạn thân ở phương xa thì tôi mới cảm thấy thực sự vui vẻ. Tôi hi vọng bản thân mình có thể trở lại làm chính mình, hi vọng anh trai tôi có thể suy nghĩ thông suốt, yêu thương bố mẹ, không còn rượu chè ăn chơi nữa. Và đặc biệt tôi hi vọng bố mẹ được vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của mình!

Bình luận

Tải ứng dụng