làm như thế nào mới là đúng?

Báo cáo

286

1

Tôi và anh quen nhau, yêu nhau vào lúc cả 2 đều đang trong giai đoạn bắt đầu sự nghiệp. Tôi là một viên chức , thu nhập bình quân hàng tháng cũng đủ tiêu và có phần dư dả. Anh trước khi quen tôi thì vừa phá sản được 8 tháng và đang chạy taxi. Chúng tôi yêu nhau một cách nhanh chóng đến khó hiểu. Tôi từ một cô gái hồn nhiên, vô tư có phần hơi chịu chơi, đồng thời cùng là 1 trap girl chính hiệu nay trở nên biết lo lắng cho cuộc sống, biết thế nào là tiết kiệm, biết từ chối các cuộc chơi để ở nhà chăm chút đến bữa cơm gia đình. Còn anh từ một người phóng khoáng, nóng tính, kiêu ngạo, từ một người đã từng làm chủ các cuộc chơi nay lại trở thành một con người của gia đình, chăm chỉ đi làm kiếm tiền , từ chối các cuộc ăn chơi để trở về với tôi, biết tiết kiệm chi tiêu, không hoang phí vào những khoản khác nữa. Chúng tôi yêu nhau không bao lâu thì gia đình 2 bên biết, gia đình anh thì rất quý tôi, nhưng tiếc là gia đình tôi thì ngược lại. Gia đình tôi là gia đình có truyền thống công chức, nên khi thấy trên người anh săm trổ và hút pod, và xem qua trang cá nhân fb của anh mọi người đã ngăn cấm chúng tôi ngay cả khi họ chưa gặp anh bao giờ. Để ngăn cấm chúng tôi, họ là làm mọi biện pháp, xuống nơi tôi làm việc để khuyên, thuê thám tử để theo dõi tôi, thậm trí dùng hết tất cả biện pháp từ tình cảm cho đến cứng rắn khuyên tôi. Để khuyên tôi, lần đầu tiên tôi biết và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi nói những lời ngoa ngoắt về một người khác. Và đây cũng đầu tiên trong đời, bố mẹ khóc vì tôi, tôi thấy thật sự tội lỗi, thật sự đau. Trước kia, tôi rất nghe lời, từng là niềm tự hào của bố mẹ tôi, nhưng lần này tôi đã làm người sinh ra mình phải rơi nước mắt. Lúc đấy tôi chỉ nghĩ có khi nào việc mình mk kiên quyết với sự lựa chọn của mình là ích kỷ quả không. Nhưng chúng tôi yêu nhau là một việc sai trái gì hay sao. Tôi thật sự hoang mang! Thời gian gia đình tôi cấm cản cũng là lúc có nhiều việc xảy ra nhất. - [ ] Mới đầu khi đến với nhau, anh người yêu tôi quyết định sẽ bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp, trước kia anh chuyên chạy hàng từ trung quốc về việt nam nên may mắn giờ làm lại vẫn còn mối từ trước. Khi bắt đầu mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ, nhưng không phải chuyện gì cũng suôn sẻ mãi được. Cuối cùng rắc rồi ập đến, trước kia trong thời gian đợi chuyến hàng đầu tiên anh đã có giúp một người bạn. Bạn của anh do mua đất nên gặp khó khăn về tài chính và đã nài nỉ anh giúp đỡ một số tiền lớn. Khi đó anh đã đồng ý và bạn anh hứa sẽ trả ngay trong 1 tuần sau đó vì số tiền đó là vốn quay vòng của anh. Nhưng lời hứa đó có vẻ không được đảm bảo cho lắm. Nói đi phải nói lại, ai cũng có lúc khó khăn nên tạo điều kiện được thì chúng tôi vẫn tạo điều kiện cho bạn anh. Mỗi lần tạo điều kiện chính là 1 lần khất, và cuối cùng sau nhiều lần thấy chúng tôi dễ thông cảm quá ngta đã xảy ra ý định không tốt. Mấy lần anh cần xoay vòng vốn làm ăn cần đòi gấp ngta không những khất mà cho đến lúc có đủ tiền giả cũng ko hề có ý định giả. Những lúc như thế tôi thương anh, sợ anh nhụt ý chí từ bỏ sự nghiệp, người ta nói 1 lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng mà, anh đã từng làm ăn thất bại mãi mới có động lực để bắt đầu, giờ mà vì bạn bè mà từ bỏ thì thật đáng tiếc. Vì vậy tôi đã quyết định giúp đỡ anh, giúp anh rất nhiều lần, mặc dù tôi không có nhiều, thu nhập không cao nhưng tôi vẫn cố xoay xở được. Nói đến đây chắc mọi người đang nghĩ tôi dại trai lắm? Không chỉ mọi người đâu. Đến gia đình tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không biết đấy có phải là dại không nhưng lúc đó tôi tin rằng chúng tôi sẽ vượt qua được sớm, và tôi cũng chỉ nghĩ là nếu đã đến với nhau là nên giúp đỡ nhau, lúc đấy nếu cả tôi cũng lơ anh thì tôi cũng chẳng khác gì những người ngoài kia. Nhưng rồi, chúng tôi chăm chỉ làm ăn như vậy nhưng đều bị hết người này đến người kia không lừa thì quỵt. Thật sự xã hội bây giờ thật hiểm nguy mà. Sau nhiều lần như thế thì thật sự chúng tôi không còn sức nữa, tôi không thể xoay đk để giúp anh nữa vì chính bản thân tôi cũng đang gặp khó khăn về tài chính.Anh thì chán nản quyết định nghỉ để giải quyết các vấn đề về tài chính của tôi và anh. A xoay xở và tôi cũng xoay xở, nhưng thật sự tiền vốn rải ra ngoài quá nhiều , và mỗi một lần thu hồi về là lại gặp trục trặc và không làm thế nào để thu hồi được. Vì vậy để giải quyết cấp bách chúng tôi đã quyết định tạm vay ngân hàng. Dù số tiền ko nhiều nhưng quả thật vấn đề cấp thiết của chúng tôi đã được giải quyết. Vừa thở phào được 1 hơi thì lại phải cần xử lý nốt các vấn đề còn lại. Một tháng liền sau đó, cuộc sống của chúng tôi chỉ loanh quanh vào việc thu hồi nợ: bạn bè nợ không trả, đầu tư cùng bạn bạn cũng định quỵt cả gốc lẫn lời, đi đầu tư và công làm đất cũng bị khất,gửi bán 2 con xe oto không đi đến thì cũng bị người ta lấy giấy tờ xe đi cắm không bán- mình đòi về ngừoi ta cũng không giả, .... thật sự khó khăn chồng chất khó khăn. Một tháng trôi qua thật nhanh, đến hạn ngân hàng giục trả, thật sự chúng tôi thấy mọi chuyện cứ dồn dập đến cùng một lúc. Chúng tôi đã sống quá hiền, quá nể nang người khác rồi làm khổ bản thân, vì vậy chúng tôi quyết không nhân nhượng được nữa. Sau mấy ngày chúng tôi quyết liệt cuối cùng cũng thu được 1 phần vốn và giải quyết đk khoản nợ ngân hàng. Cứ ngỡ mọi chuyện có thể nhẹ lòng được một thời gian thì lại có chuyện xảy ra. - [ ] Gia đình tôi trước kia cấm cản mãi mới buông được 1 chút thì mn lại biết được chuyện ngân hàng. Được dịp lại lên, mọi chuyện lại bắt đầu 1 làn sóng mới, nhiều lúc tôi thật sự thấy mệt. Bố ốm, chuyện bị lộ lại rùm beng nên nhiều lúc tôi muốn về muốn gọi điện hỏi thăm lắm nhưng tôi không dám gọi. Tôi thấy thật sự khó chịu, thật sự tôi không muốn mọi chuyện rùm beng lên. Nhưng tôi không muốn là một đằng nhưng những chuyện sảy ra vẫn phải xảy ra. Mọi người biết chuyện, người biết kể cho người không biết. Câu chuyện tôi không biết tam sao thất bản đến mức độ nào nữa rồi. Thật quá mệt mỏi mà!Tự dưng, vì quá nhiều người biết chuyện, không nhiều thì ít, sau cùng còn đoán mò và truyền nhau nhiều đâm ra khiến tôi trở nên mệt mỏi và ngại mỗi khi về quê. Người ta thường nói tốt khoe ra xấu đậy lại. Đây chuyện này từ trong ra ngoài không ai không biết. Thật sự trước kia , cứ nghĩ về nhà là tôi sẽ vui vẻ, mong ngóng. Nhưng tự dưng càng ngày tôi càng sợ về nhà, dù rất mong được về nhưng cũng rất sợ. Sợ những cảnh ngồi 2-3 tiếng đồng hồ để nghe thuyết minh, sợ gặp nét buồn , nét lo lắng trên mặt bố mẹ. Thật sự, tôi bây giờ không biết phải làm sao nữa? Bao giờ mới qua được thời gian này đây? Bao giờ mọi chuyện mới đi vào quỹ đạo của nó được đây. Thật mệt mỏi!

Bình luận

  • có anh đây

    tất cả là duyên nghiệp bạn ak.. có nợ nhau với ở lại..32 tuổi mình thì chưa từng có ngy đúng nghĩ .. .. hãy nghĩ tới ngày đầu quen nhau. và kế hoạch vạch ra lúc đó mà cố gắng.. good lucky for you
Tải ứng dụng