Khi nào tôi mới thực sự có được hạnh phúc!

Báo cáo

231

0

Bản thân tôi là người có tuổi thơ không mấy hoàn hảo về bạo lực gia đình. Bố là người mê rượu chè; mẹ thì do dự, yếu đuối, nhiều bệnh; em trai thì ăn chơi, phá phách và tôi - một người được cho là "vô tâm". Tại thời điểm hiện tại, khi mà bố suốt ngày rượu chè, có hành vi bạo lực với mẹ. Mẹ do dự với nhiều suy tư về tương lai, k dám dứt khoát dứt bỏ (tuy rằng tôi đã khuyên mẹ lên sống cùng tôi và cố gắng vì 1 tương lai khác). Em trai thì đua đòi, ăn chơi, nợ nần và luôn dùng những lời lẽ hoa mỹ để hợp thức hoá việc ăn chơi đó. Tôi thì luôn có những áp lực vô hình về tương lai và gia đình. Tại thời điểm mà tôi nghĩ tôi cần cố gắng nhiều hơn nữa, về công việc sau này khi vừa ra trường. Tưởng như cuộc sống muốn vùi dập tôi, tình trạng gia đình càng ngày càng bất ổn, những lời xỉ vả, miệt thị từ chính gia đình lại càng làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Tưởng chừng như cuộc sống lại đối tốt với tôi hơn 1 chút, khi mẹ tôi quyết định lên HN sống cùng tôi, và mẹ "có ý định ly hôn". Mặc dù xung quanh còn những lời bàn ra tán vào, còn sự khuyên nhủ của các bác, lời cầu xin của ông bà nội (đừng ly hôn), nhưng tôi như cảm thấy nhẹ nhõm đi một phần nào. Trong tôi như cảm thấy bớt lo đi một phần, khi mình ở xa nhà, mẹ có xảy ra chuyện gì thì không kịp về. Hiện tại, mẹ lên sống cùng tôi, cảm thấy như yên tâm hơn rất nhiều. Tưởng chừng như sẽ êm đẹp hơn rất nhiều, nhưng không: em trai đánh nhau, cắm xe máy, cắm điện thoại, trốn vào Nam. Rồi hàng ngày vẫn gọi về đòi tiền. Và yêu cầu mẹ phải bỏ ra 1 số tiền khá lớn để chuộc lại. Tất nhiên 2 mẹ con với số tiền lương "đủ sống", không thể dư dả để có sẵn 1 số tiền để có thể chuộc. Và rất nhiều lần cả tôi và mẹ đều phải gánh nợ thay cho nó (trong suốt 4 năm đại học của tôi đến giờ). Lần này tôi khuyên mẹ lên bỏ đi, đừng quan tâm nữa, để nó bán luôn cả xe và điện thoại đi. Nhưng câu trả lời 4 năm như một: mẹ làm sao có thể bỏ em con được, dù nó như nào, sau con làm mẹ sẽ hiểu. Thời điểm đó tôi không biết phải nói gì hơn, hay phải chất vấn điều gì. Rồi mỗi đêm, mẹ tôi suy nghĩ mất ngủ, rồi âm thầm khóc. Tôi làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ. Cũng thơ thẩn, trằn trọc suy nghĩ cho đến hôm sau. Tưởng chừng như êm đẹp, nhưng ông trời luôn đưa ra cho tôi những thử thách mới như vậy đấy!

Bình luận

Tải ứng dụng